Mục lục
Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 234

Kim Lân bước ra một bước, nắm lấy tay của Tiêu Mộng kéo cô vào bên trong. Tiêu Mộng vô thức rụt một cái, Kim Lân lại ghé sát vào tai Tiêu Mộng nói thầm: “Ai ui, em lại muốn làm vết thương trên cánh tay anh đau đớn sao?”

Tiêu Mộng còn hơi chần chừ thì đã bị Kim Lân vòng tay qua thắt lưng lôi cô vào trong phòng 8808.

*** Lam Nhạn và Bạch Mị cũng hào hứng tiến đến khe cửa nhìn vào trong phòng 8808.

Kích động quá kích động quá, hai người bọn họ vậy mà còn kích động hơn cả Tiêu Mộng.

Trong phòng đầy mùi rượu, tuy rằng có gió lạnh nhưng Tiêu Mộng bị Kim Lân ôm thật chặt vào lòng, đứng trước đám đàn ông xa lạ ở nơi này, bị quan sát tựa như sản phẩm triển lãm khiến cô vẫn cảm thấy quá nóng nực.

Mắc cỡ chết đi được.

Tiêu Mộng cúi đầu nhìn giày của mình.

Cô vốn không dám nhìn ai trong căn phòng này.

Đương nhiên, cô cũng không biết ở trong góc phòng còn có một Trần Tư Khải.

Mà lúc này, Trần Tư Khải lại đang xoay người, mặt hướng vào bên trong nghe điện thoại, cũng không nhìn thấy cô gái vừa vào phòng là Tiêu Mộng.

Trong phòng thoáng chốc an tĩnh lại.

Toàn bộ đám cậu ấm đã từng ăn chơi phong nguyệt đều trợn to mắt, không dám thở mạnh nhìn Tiêu Mộng.

Là một cô gái nhỏ như vậy sao? Thoạt nhìn cô vẫn còn trẻ con, cô bao nhiêu tuổi nhỉ? Mười lăm tuổi không? Nhìn cô như một bé gái nhỏ.

Bởi vì cô cúi đầu, mọi người không thấy rõ gương mặt của cô, chỉ có thể nhìn thấy da thịt trắng như tuyết.

Rất trắng rất trắng, trắng giống như bánh kem vậy, trắng đến trong veo, cực kỳ xinh đẹp.

Toàn bộ căn phòng đều bị khí chất của cô gột rửa đến độ tươi mát mà trầm tĩnh.

Cô giống như một bông hoa súng, một gốc hoa bách hợp khiến đáy lòng người khác run rẩy.

Kim Lân toét miệng cười hạnh phúc: “Ha ha, đây là bé con của tôi, cô nhóc tôi yêu nhất. Tương lai tôi sẽ tiến tới mục tiêu kết hôn cùng với cô ấy!”

Tiêu Mộng không nhịn được gương mặt ửng hồng. Thật là khó chịu, thật không được tự nhiên, đứng ở chỗ này, cô nghĩ cô sắp bị nướng chín rồi.

Lôi Bạc dĩ nhiên nhận ra Tiêu Mộng, cười ha hả nói: “Cô gái nhỏ xinh đẹp, cô cũng ngẩng đầu lên đi, đám anh trai này đều muốn nhìn thấy gương mặt thật của cô đó. Cô cúi thấp đầu như vậy, bọn họ nhìn cái gì được đây.”

Kim Lân cắn môi nói: “Bé con nhà tôi dễ xấu hổ mà. Hơn nữa, ai bảo các cậu đều là một đám sói xám chứ?”

Kim Lân cúi đầu, dán sát vào bên tai Tiêu Mộng phun khí nóng, giọng nói khàn khàn mà mềm mại vang lên: “Em ngẩng mặt lên chào hỏi bọn họ một chút được không? Chào hỏi xong, chúng ta sẽ đi ra ngoài.”

Tiêu Mộng bất đắc dĩ hít sâu một hơi, chậm rãi ngẩng đầu lên. Đôi mắt to ánh lên hơi sương nhìn đám đàn ông đầy mong chờ kia, ngay cả cười cũng không cười nổi, khóe miệng hơi cong, cứng ngắc nói: “Xin, xin chào các anh.”

Ôi! Một đám đàn ông hút khí.

Tất cả đều bị chấn động!

Cô nhóc này cực kỳ thu hút!

Cặp mắt to trong veo như nước giống như có thể hút đi linh hồn người khác!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK