CHƯƠNG 79: CÔ ĐƯA ĐƠN XIN THÔI VIỆC
Trần Tư Khải thở dài, trực tiếp vào phòng tắm, gọi một tiếng cho Lôi Bạc bên ngoài trước: “Bạc, cậu muốn uống gì? Muốn uống gì, cậu trực tiếp ấn phím, để trợ lý đưa vào.Tìm Tố Chân là được!”
Nghĩ đến, cái cô nhóc Tiêu Mộng kia đang nổi nóng, anh cũng không dám sai cô đưa đồ vào.
Trần Tư Khải đứng dưới vòi nước, tắm rửa.
Nhìn người anh em nhỏ đáng thương bên dưới của mình, anh không ngừng thở dài.
Khó chịu chết đi được a a a a…
Thời gian chịu tra tấn, lúc nào kết thúc đây!
Lúc Trần Tư Khải vội vàng tắm nước lạnh, thay quần áo mới đứng trước mặt Lôi Bạc, Lôi Bạc đã uống hết hai cốc cà phê nóng, xem xong hai quyển tạp chí rồi.
“Ơ, mỹ nam đi tắm, quả nhiên là lại tràn ngập tinh thần.
Tư Khải, cậu vừa rồi bị ai đánh lén vậy?
Trên đời này, còn có người lớn mật như thế, dám dội cậu?”
Không hỏi còn tốt, vừa hỏi, khuôn mặt Trần Tư Khải lại dài ra.
Rút một điếu thuốc, đốt, hít sâu mấy hơi, Trần Tư Khải mới âm trầm nói: “Ai cho cậu tìm tôi lúc này?
Cậu chọn thời gian khác đến không được sao?
Sao cậu làm người ta chán ghét như Kim Lân vậy?
Tối nay, theo tôi đi chơi khúc côn cầu.”
“Cái gì! Khúc côn cầu!”
Lôi Bạc sợ tới mức lông mi mãnh liệt run lên.
Đó là muốn mạng đó.
Nếu như chơi khúc côn cầu, anh ta có thể bị Tư Khải đánh thành si ngốc luôn.
Cái trò chơi khúc côn câu này, khảo nghiệm nhất là năng lực và khả năng đối kháng, mặc dù có đeo giáp nhưng bị đánh đến hôn mê bất tỉnh cũng có khối người.
Môi Lôi Bạc không có tiền đồ run lên, nói:
“Tiểu tử, không thể ác như vậy chứ, tôi đắc tội với cậu chỗ nào, cậu lại muốn đòi mạng tôi như vậy? Tôi không phải chỉ là đến công ty tìm cậu nói chuyện thôi sao?
Trước khi tôi tới không phải cũng đã gọi điện thoại cho cậu sao?
Như vậy cũng đắc tội với cậu?”
Trần Tư Khải lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn: “Còn không! Lúc cậu đến, là lúc tôi muốn tâm đầu ý hợp, người phụ nữ đói khát khó nhịn của tôi vừa nghe thấy cậu muốn đến, dục vọng khó nhịn, trực tiếp dội nước trà lên đầu tôi. Tôi đây chén trà cũng không uống được, còn không phải tại cậu? Cậu cũng biết, phụ nữ dục cầu bất mãn, rất điên cuồng.”
Nấc!
Lôi Bạc như bị sét đánh bả vai run rẩy.
“Còn có… người phụ nữ chưa thỏa mãn dục vọng mượn cậu trêu đùa?
Sao tôi cảm thấy cậu nói không thật?”
Con người hẹp dài của Trần Tư Khải lóe lên.
Đương nhiên không thật!
Cô nhỏ Mộng nhà anh không dục cầu bất mãn với anh đâu….
Nhưng mà Trần Tư Khải sĩ diện, anh sẽ không nói với Lôi Bạc, anh muốn ăn phụ nữ, người ta không tình nguyện, người ta mới dội lên người anh.
“Tóm lại, tên nhóc cậu hại tôi rồi, trận đấu khúc côn cầu tối nay cậu phải theo tôi.”
Môi Lôi Bạc bắt đầu run rẩy: “Có gọi Diệc Hàn đi cùng không?”
Chết, cũng phải kéo thêm mất người.
Trần Tư Khải đột nhiên nghĩ đến sáng nay Lưu Diệc Hàn lại cùng một chỗ với Tiêu Mộng, anh ta từng ôm cô, mà cả người cô đều gác lên người Lưu Diệc Hàn, vì vậy ánh mắt lóe lên, hung ác nói:
“Đương nhiên! Chuyện tốt, đương nhiên không thể thiếu tên nhóc kia!”
Lôi Bạc tìm được đệm lưng, tâm trạng cũng không căn thẳng như lúc nãy nữa.
Dù sao, thể lực anh ta cũng tốt, Lưu Diệc Hàn kém cỏi nhất, trên phương diện thể dục, như là nhược trí.
Có Lưu Diệc Hàn cùng đi, anh ta có thể tùy thời tìm cơ hội chạy ra.
Phỏng chừng mấy cú đánh mạnh đều rơi xuống chỗ Lưu Diệc Hàn rồi.
“Di? Đúng rồi, cậu biết hôm nay tôi nghe thấy gì ở bệnh viện không?”
Trong đầu Trần Tư Khải vẫn nhớ đến nước mắt của Tiêu Mộng trước khi ra khỏi cửa có chút thất thần, qua loa nố: “Ừ, nghe được cái gì?”
Lôi Bạc tinh thần tỉnh táo lại, dáng vẻ nhiều chuyện, mặt mày hớn hở nói:
“Ai nha nha, chuyện lạ thế giới đó! Cậu Lân của chúng ta thật sự bị trầm mê rồi.
Hôm nay cô bạn gái nhỏ kia đưa cơm cho cậu ta, hình như là hoành thánh canh gà gì đó.
Nhưng mà tôi nghe nói, cô nhóc kia không biết nấu cơm, cho quá nhiều muối. gần như là mặn chết a Lân.
Nhưng là A Lân si tình của chúng ta, thế mà không rên một tiếng, cố ăn hết một chén.
Kết quả, cô nhóc vừa đi, cậu ta bắt đầu ói lên ói xuống tối mặt, lúc tôi đi, cả người cậu ta như vô lực, khuôn mặt phờ phạc.
Ai nha nha, tôi cũng hoài nghi, cô gái kia có phép thuật gì?
Vì sao có thể ăn hết cậu Lân của chúng ta như vậy?
Đã bị lăn qua lăn lại sắp chết rồi, A Lân người ta nhắc đến bạn gái nhỏ, lại rất say sưa chứ. Xong đời, tôi thấy cậu ta xong đời rồi.”
Dưới đáy lòng Trần Tư Khải nói: Tôi mới là xong đời đây…
Bây giờ tôi vẫn cứ nghĩ, nếu như lúc nãy tôi cứ thế tiến vào, thì sẽ như thế nào?
Tôi sắp điên rồi!
Lôi Bạc kích động nói xong, mong đợi Trần Tư Khải nhiệt tình hưởng ứng, kết quả, đợi tới đợi lui, đến được sự trầm mặc của Trần Tư Khải.
Hây, người này, lúc nghe anh ta nói, thất thần rồi.
“Này, Tư Khải…”
“Bạc, cậu nói xem, loại người như chúng ta, đàn ông đã từng có rất nhiều phụ nữ, chúng ta có phải rất dơ không?”
Trần Tư Khải đột nhiên sâu sắc hỏi một câu.
Dọa Lôi Bạc.
“Cái gì! Cậu nói cái gì đấy! Tư Khải, cậu không điên chứ?
Đàn ông trên cao như chúng ta, ai dám nói chúng ta dơ?
Chúng ta dơ ở đâu chứ?
Phụ nữ chúng ta chơi đều rất sạch sẽ!”
“Có người nói với tôi, nói vì sao đàn ông không có màng trình, chỉ có phụ nữ mới có màng trinh, những người đàn ông giống như chúng ta, chơi qua quá nhiều phụ nữ, đã rất dơ rất dơ rồi.”
“Ôi! Ai nói vậy?
Gan lớn che trời rồi?
Màng trinh? Mệt cho cô ta nghĩ ra được!”
Lôi Bạc ha ha cười rộ lên, nhìn Trần Tư Khải lần nữa, kỳ lạ, tên nhóc Tư Khải này lại rơi vào trầm tư.
Không phải chứ, anh không phải xem lời của người điên kia nói, thành chân lý chứ?
Trời ạ, anh ta cảm thấy mình rất sạch sẽ mà.
Còn muốn trò chuyện thêm với Trần Tư Khải một lúc, lúc này, điện thoại của Lôi Bạc reo lên.
Anh có chút không nhịn được nhận nghe, vừa nghe, sắc mặt nghiêm túc lại: “Được! Tôi lập tức quay lại!”
Cúp điện thoại, Lôi Bạc gấp gáp đứng dậy, nói với Trần Tư Khải:
“Công ty có một hợp đồng mua bán xảy ra vấn đề, thâm vào 600 tỷ, Tư Khải, tôi phải quay về công ty xử lý, nếu như cần cậu giúp đỡ, tôi sẽ gọi điện cho cậu.”
Trần Tư Khải gật đầu, ngắn gọn nói: “Ta cảnh cáo trước, cao nhất tôi có thể cho cậu vay 300 tỷ, hơn nữa lấy 20% lãi.”
Lôi Bạc bĩu môi: “Gian thương!
Còn lấy lãi của tôi cao như vậy?”
Trần Tư Khải cười đểu nói: “Tôi không lấy lãi của phụ nữ, hay là cậu làm phụ nữ đi?”
“Cút! Tôi đi đây!”
Lôi Bạc sải bước đi ra ngoài.
Lôi Bạc vừa đi, Trần Tư Khải lập tức không thể chờ đợi được mở cửa ra, muốn tìm Tiêu Mộng nói chuyện.
Kết quả…
Chỗ ngồi của cô trống không.
Ai, xem ra cô nhóc kia chạy đến toilet rơi nước mắt rồi.
Tội ác của mình đây!
Trần Tư Khải quay lại phòng làm việc của mình, bắt đầu thông báo trợ lý, bắt đầu làm việc.
Sau đó, từng việc từng việc chôn vui Trần Tư Khải.
Mấy lần anh muốn gọi Tiêu Mộng vào, đều bị chuyện gấp không thể chậm trễ.
Đợi anh làm xong mọi việc, nhìn nhìn đồng hồ, đã bốn rưỡi chiều rồi.
“Trợ lý Tiêu Tiêu Mộng, phiền cô vào đây một chuyến.”
Trần Tư Khải nhấn phím call, sau khi nói xong, anh bắt đầu căng thẳng để ý quần áo của mình, còn chạy đi xem tóc và mặt mũi của mình.
Kết quả, chuẩn bị xong mọi thứ, đợi mãi cũng không thấy cô nhóc kia.
Trần Tư Khải tức giận, lần nữa ấn phím call, quát:
“Tiêu Mộng, cô không nghe thấy tôi gọi cô sao? Cô lập tức vào đây cho tôi!”
Quát xong, bên kia vẫn yên lặng như cũ?
Ôi!
Trần Tư Khải đột nhiên căng thẳng.
Cô nhóc kia…không phải không chịu được uất ức, làm mấy chuyện như là tự sát chứ?
Cô nhóc kia có gan tự sát sao?
Không dám nghĩ nhiều, Trần Tư Khải bỏ xuống sự thanh cao của tổng giám đốc, chạy vù vù ra cửa, mở cửa ra ngoài.
Hả? (⊙_⊙ )
Trần Tư Khải sửng sốt.
Trên bàn làm việc của Tiêu Mộng, căn bản không có bóng người.
Hơn nữa, bàn làm việc của cô lại được dọn dẹp sạch sẽ!
Cảm giác không lành, bắt đầu lan ra.
Không phải là… cô nhóc kia không phải là…
“Quản lý phòng nhân sự, nhanh chóng lên đây cho tôi! Nhanh chóng!”
“Vâng, tổng giám đốc Trần!”
Quản lý bộ phận nhân sự bị dọa không nhẹ, nhanh chóng đi thang máy lên, lúc tiến vào phòng làm việc của Trần Tư Khải, anh ta còn đang thở gấp.
“Tổng, tổng giám đốc Trần…Anh tìm tôi?
Trần Tư Khải hoàn toàn không nhìn đến quản lý phòng nhân sự, anh đã vùi đầu vào công việc, lạnh nhạt hỏi: “Trợ lý Tiêu Mộng đi làm gì rồi?”
Dường như, anh hỏi chuyện này, căn bản không quan trọng.
“A, Tiêu Mộng sao, một tiếng trước, cô ấy đã đưa đơn xin thôi việc rồi.”
“Hả?” Lúc Trần Tư Khải mới oán hận giương mắt, nhìn chàm chằm vào quản lý phòng nhân sự
Quản lí sợ tới mức co cổ lại, vội vàng giải thích:
“Tổng giám đốc Trần yên tâm, Tiêu Mộng từ chức, tôi không cho cô ấy một đồng nào!
Tôi nói, cô mới làm việc hai ngày, lấy tiền lương gì!
Không bắt cô đóng tiền bồi thường đã không tệ!
Cô ấy cũng không nói thêm gì, cứ đi như vậy.