Mục lục
Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 123:





Ở một tầng khác trong bệnh viện, Nam Thần An đứng ở ngoài cửa phòng bệnh, vắt chéo chân ngồi dựa vào tường, duy trì sự phong độ.





Cố Lan Tâm bị tụt huyết áp, lúc này đang truyền nước, ngủ một tiếng rồi từ từ tỉnh lại, cô ta mở mắt ra, động một chút thôi cũng đau không chịu được.





Cố Lan Tâm phản ứng lại, cô ta hét lên một cách thảm thiết, bàn tay bẩn thỉu của những tên lưu manh đó chạm vào người cô ta, còn kéo tóc của cô ta, thật là buồn nôn!



VietWriter cập nhật nhanh nhất.





Cố Lan Tâm được bảo vệ rất tốt, từ trước đến giờ chưa từng gặp phải chuyện này!





Càng kinh tởm khi bị bọn chúng chạm vào, nhất thời không thể nào chấp nhận được, không nhịn được hét lên.





Nam Thần An ở bên ngoài nghe thấy tiếng hét, từ từ đứng lên, người phụ nữ này tỉnh lại, anh ta có thể rời đi rồi.





Nam Thần An đẩy cửa đi vào, Cố Lan Tâm quay ra nhìn, đập vào mắt cô ta là một người đàn ông đẹp trai, vẻ mặt ôn hòa, cô ta ngồi dậy, cơ thể đau kinh khủng.





Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Lan Tâm méo mó, cô hít một hơi thật sâu, nhìn Nam Thần An, “Anh là..”





Vốn định hỏi tên tuổi của người đàn ông này, Cố Lan Tâm bỗng nhiên phản ứng lại, đây không phải người đàn ông mà thuộc hạ của cô ta đã chụp được ở cửa tòa nhà Mộ Thị sao?





Vậy anh ta là Nam Thần An rồi!





Cố Lan Tâm buột miệng nói, “Nam Thần An”





Nam Thần An cũng nhận ra thân phận của cô ta, gật đầu không chút giấu giếm, “Cô Cố, là tôi, cô đỡ hơn chưa?”





Cố Lan Tâm nhìn thấy người đàn ông vô cùng đẹp trai, không kém gì Mộ Bắc Ngật, khiêm tốn lễ độ, cô ta ngại ngùng gật đầu, “Hóa ra anh Nam nhận ra tôi thế nên mới cứu tôi sao?





Tôi thật sự cảm ơn anh”





Nam Thần An lắc đầu trả lời, “Sau khi đưa cô đến bệnh viện tôi mới biết cô là ai, không cần cảm ơn”





‘What?





Anh ta không biết cô ta? Cố Lan Tâm chịu một cú đả kích quá lớn khiến toàn thân tê cứng, may mà lúc này cô ta cúi đầu, Nam Thần An mới không nhìn thấy bộ dạng lúng túng của Cố Lan Tâm.






Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.


Nam Thần An tiếp tục nói, “Cô là chị của Tiểu Mạch, tôi nể mặt Tiểu Mạch mới đợi ở đây đến lúc cô tỉnh, ngoài ra tôi đã giúp cô thông báo cho người nhà, có điều, cô Cố à, có những chuyện phải nhìn rõ đúng sai rồi hãng hành động, làm ra những chuyện trái đạo đức không tốt đâu, mong cô Cố hãy ghi nhớ trong lòng”





Nói xong, Nam Thần An không nhìn Cố Lan Tâm nữa, quay người đi ra ngoài.





Để Cố Lan Tâm ở lại một mình trong phòng, hai tay cô ta nắm chặt ga trải giường, những lời của Nam Thần An khiến cô không ngẩng nổi đầu.





Nể mặt Cố Tiểu Mạch… chuyện trái đạo đức…





Nam Thần An không nói rõ nhưng Cố Lan Tâm hiểu, cô ta cắn môi, giọng nói không cam tâm và đầy phẫn nộ, “Cố Tiểu Mạch, dựa vào đâu, tất cả mọi người đều đối xử tốt với mày?”





Cô ta không thể phủ nhận Nam Thần An cực kỳ đẹp trai, từ nhỏ đã được người khác ngưỡng mộ, vậy mà lại đối xử tốt với người phụ nữ đê tiện Cố Tiểu Mạch.





Dựa vào đâu mà cô lại tốt số như thế? Đến Mộ Bắc Ngật cũng…





Nghĩ đến đây, cả người Cố Lan Tâm run rẩy.





Mộ Bắc Ngật đứng ở của phòng cấp cứu đợi, Dịch Bách cũng đã đưa Nám Nám đến bệnh viện, lúc đợi thang máy bỗng bắt gặp Nam Thần An.





Nam Thần An nhìn thấy Nám Nám, lông mày chau lại, “Nám Nám, sao cháu lại ở đây?”





Nám Nám mặc chiếc áo khoác màu hồng, đôi mắt long lanh hơi ẩm ướt, đỏ ửng, cô bé nắm tay Dịch Bách, trả lời, “Chú Nam, Nấm bị thương rồi, bị ông chú xấu xa đánh”





“Cái gì?





Nam Thần An bỗng trở nên lo lắng, anh bế Nám Nám lên, Nám Nám buông tay Dịch Bách ra, Dịch Bách có chút sững sờ, chỉ có thể đi theo vào trong thang máy.





Nam Thần An nhận ra Dịch Bách, hai người đàn ông nhìn nhau, không biết tại sao, Dịch Bách nhìn thấy sự toan tính và căm hận trong mắt Nam Thần An, hình như ngay từ lần đầu tiên Tổng giám đốc Nam đến Mộ Thị, giữa anh ta và Sếp đã có mùi thuốc súng nồng nặc.





Dịch Bách là thuộc hạ trung thành của Mộ Bắc Ngật, lúc này ho khan một tiếng, điềm tĩnh nói, “Sếp của chúng tôi phát hiện cô Cố bị thương, vội vàng đưa cô ấy đến bệnh viện rồi.”





Nam Thần An ôm Nám Nám, không hề giận sôi máu vì câu nói này của Dịch Bách.





Thang máy đi đến tầng bảy, Nam Thần An ôm Nám Nám bước ra ngoài, Dịch Bách hừ lạnh một tiếng, lập tức đi ra theo.





Mộ Bắc Ngật nhìn chăm chằm đèn trong phòng cấp cứu đã tắt, anh không còn quá lo lắng nữa, bông nhiên nghe thấy tiếng bước chân dồn dập đi tới.





Nghiêng đầu nhìn qua, sắc mặt anh trở nên u ám, anh im lặng nhìn Nam Thần An bước đến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK