Cô trả tiền rồi bước xuống xe, ánh nắng cuối thu ấm áp chiếu rọi lên cơ thể, nhưng khi cô vừa xuống xe thì lại cảm thấy cái lạnh của mùa đông sắp tới lan tỏa từ mặt đất.
Cố Tiểu Mạch bước vào nhà họ Mộ, cô đứng ở cửa, trấn tĩnh một lúc, suy nghĩ một chút, rồi mới lấy hết can đảm để gõ cửa.
Ân từng hồi chuông cửa, nhưng đều không có ai hồi đáp.
Cố Tiểu Mạch không khỏi ngạc nhiên, bây giờ cũng mới chỉ có tám giờ, lẽ nào anh ta đã đi làm rồi sao? Cô khẽ nhíu mày, điều không vui trong buổi chiều hôm qua cô vẫn còn nhớ như mới, lúc này Cố Tiểu Mạch lại trực tiếp đến gặp anh, liệu Mộ Bắc Ngật có phải là không muốn gặp cô không, hoặc là anh sẽ hỏi thẳng cô về những phản ứng kỳ lạ của cô vào ngày hôm qua.
Những suy nghĩ lộn xộn quanh quẩn trong đầu, Mộ Bắc Ngật vừa tắm xong, mặc một chiếc áo sơ mi và quần tây hết sức thoải mái, thì liền nghe thấy tiếng chuông cửa nhắc nhở.
Mộ Bắc Ngật dừng lại một chút, trong tiềm thức bước tới bệ cửa sổ, nhưng lại không hề nhìn thấy chiếc xe liên quan đến nhà họ Mộ, lúc này mới đi xuống tầng hai, đi thẳng đến cửa, mơ hồ liếc nhìn bên ngoài qua đôi mắt mèo trên cánh cửa, lúc này một nụ cười mới hiện ra, tuy không đạt đến mức lọt vào tầm mắt của anh nhưng anh đã thu nhận rồi.
Cố Tiểu Mạch đang định quay người rời đi thì cánh cửa lại được mở ra.
Trái lại còn khiến Cố Tiểu Mạch giật mình, vội vàng quay người lại, đối diện với con ngươi đen xì tối nghịt của người đàn ông, vài phần cảm giác áy náy và xấu hộ hiện lên trước mắt.
Mộ Bắc Ngật thờ ơ liếc nhìn Cố Tiểu Mạch, anh không nói lời nào vì muốn chờ cô chủ động nói.
Trong bầu không khí im lặng xấu hổ, Cố Tiểu Mạch trong tiềm thức tiếp tục liếc nhìn Mộ Bắc Ngật, anh ta thực sự đang tức giận sao?
Nhìn thấy người cô gái đang quan sát anh để biết rằng anh có đang tức giận hay không, Mộ Bắc Ngật trong lòng nở nụ cười mãn nguyện, chỉ là ngoài mặt vẫn nghiêm nghị nhìn cô.
“Giám đốc Mộ, tôi đến đây để tìm Nám Nám.” Cố Tiểu Mạch hắng giọng, định từ bỏ lời chào và đi thẳng vào chủ đề.
Đôi mắt Mộ Bắc Ngật tối sầm lại, thân hình cao lớn dựa vào tấm cửa bên cạnh, “Không có chuyện gì muốn nói với tôi sao?”
Giọng nói dần dần trở nên lạnh lùng, dường như là lời nhắc nhở cảnh báo cuối cùng.
Khuôn mặt của Cố Tiểu Mạch rất bình tĩnh và điềm đạm, với đôi lông mày hơi nhướn lên và nói một cách rõ ràng: “Có.”
“Nói đi!”
“Tôi đã suy nghĩ về những lời nói của cổ đông không phải hoàn toàn là không hợp lý, vì tôi đã gây ra ảnh hưởng xấu đến công ty nên việc từ chức cũng không được coi là gì, sau này chúng ta sẽ…”
Lời nói “thoát khỏi mối quan hệ” của Cố Tiểu Mạch vẫn chưa kịp nói ra thì đã bị giọng nói lạnh lùng của Mộ Bắc Ngật cắt ngang.
“Đây không phải là điều mà tôi muốn nghe, Cố Tiểu Mạch, em có biết vị trí của mình trong công ty là gì không?”
“Đối với Mộ Thị tôi thật sự không có tác dụng lớn như vậy.”
“Nếu đã không có tác dụng thì việc có từ chức hay không có ảnh hưởng gì đến công ty? Ở Mộ Thị, nếu so các cổ đông có quyền lớn thể ổn định ở lại công ty, thì các nhân viên không tranh không chấp thì lại càng được trọng dụng hơn.” Mộ Bắc Ngật đưa mắt nhìn xuống, thẳng thắn nói.
Cố Tiểu Mạch hít một hơi thật sâu, do không nói lại được anh nên cảm thấy có chút tức giận, “Tôi tới đây Nám Nám, con bé là con gái của tôi, không phải anh nói chỉ cần tôi đến là có thể đưa con bé về sao?”
“Đúng thật là vậy, nhưng chiều hôm qua em đã trực tiếp rời khỏi công ty, đến Nám Nám tan học rồi mà em vẫn không đến đón con bé, em có chắc là đây là chuyện mà người mẹ nên làm không?” Mộ Bắc Ngật liên tục mắng mỏ, khiến Cố Tiểu Mạch nhất thời không nói được lời nào.
Hai người đứng ở cửa đấu võ miệng, Cố Tiểu Mạch do dự hồi lâu mới nói một câu: “Tôi có nguyên nhân mà, Nám Nám có thể hiểu tôi, bây giờ anh mau đưa Nám Nám ra đây đi!”
Sắc mặt dịu dàng của Mộ Bắc Ngật dần dần trở nên lạnh lùng, giống như đang không còn kiên nhẫn để đấu khẩu với cô nữa, Cố Tiểu Mạch trong tiềm thức thở phào nhẹ nhõm, đây là đang không định tiếp tục sao?
Ai biết được, Mộ Bắc Ngật hơi nghiêng người về phía trước, nhân lúc cô không phòng bị thì liền nắm lấy cổ tay cô và siết chặt các ngón tay, bóp đến nỗi làm Cố Tiểu Mạch cảm thấy hơi đau.
Cô chỉ nhìn Mộ Bắc Ngật bằng ánh mắt cố chấp, lời nói của anh văng vẳng bên tai cô: “Cố Tiểu Mạch, em bị bệnh đúng không?”
Có vẻ là một câu hỏi dò, nhưng trong lời nói của Mộ Bắc Ngật lại có phần kiên định!
Bị anh chặn ở cửa, hai người cách nhau rất gần, Mộ Bắc Ngật có thể quan sát rõ ràng biểu cảm trên gương mặt của cô, lại còn nắm lấy cổ tay cô, nên đến cơ hội chạy thoát cũng không có!
Nó cứ như vậy lộ ra trước mặt anh, không cách nào có thể che giấu.
Mũi của Mộ Bắc Ngật túa ra mồ hôi, nhưng vẻ mặt thì vẫn luôn giả vờ bình tĩnh, đến một chút sự run rẩy trong giọng nói cũng không có, “Tôi không có.”
“Phản ứng kỳ lạ vào buổi chiều ngày hôm qua, em giải thích cho tôi một lý do hợp lý đi.”
“Tôi chỉ cảm thấy hơi khó chịu, muốn nghỉ ngơi, không có vấn đề gì khác.” Cố Tiểu Mạch tiếp tục phủ nhận.
Cứng miệng.
Mộ Bắc Ngật với vẻ mặt rất lạnh lùng, “Tôi đã mời bác sĩ đến, anh ấy đang ở trong nhà, đi cùng tôi vào kiểm tra sức một lượt, nếu không có vấn đề gì thì cứ coi như khám sức khỏe.”
Chết tiệt, câu nói này làm cho đầu của Cố Tiểu Mạch dường như nổ tung, những dòng máu chảy khắp người đều đang lên tiếng kêu gào.
Lẽ nào để cho anh ta kiểm tra ra căn bệnh tâm lý mà cô đang mắc phải sao?
Ý nghĩ đầu tiên của Cố Tiểu Mạch là bỏ chạy, hai tay nhanh chóng vùng vẫy thoát khỏi cổ tay của Mộ Bắc Ngật, ép chúng phải tách ra.
Cánh tay của Mộ Bắc Ngật lai rắn như đá, Cố Tiểu Mạch trở nên gấp gáp lại không thể bộc lộ nó lên trên mặt, “Tôi rất ổn, không có bất cứ vấn đề gì, tại sao phải kiểm tra, tôi có quyền từ chối.”
“Em sợ cái gì? Cố Tiểu Mạch.”
“Là giám đốc Mộ đã quá đáng rồi.”
Vẻ mặt Mộ Bắc Ngật trở nên khó coi, điềm đạm nói: “Vậy thì cứ coi là tôi quá đáng là được rồi.”
Anh nắm cổ tay của Cố Tiểu Mạch và nhẹ nhàng kéo cô về phía trước, anh kéo cô chính xác va vào người anh rồi giữ cô thật chặt, hai cơ thể dính vào nhau không có một khe hở.
Cố Tiểu Mạch kêu lên một tiếng đau đớn, lòng càng thêm hồi hộp, dứt khoát đánh liều, cô cúi đầu cắn một cái vào phần cổ tay trắng trẻo của Mộ Bắc Ngật, cô ra tay vô cùng tàn nhẫn, ngay cả Cố Tiểu Mạch cũng cảm thấy lợi của cô đã bị cắn rách mà chảy máu.
Mộ Bắc Ngật hứ một tiếng, từ đầu đến cuối đều nắm chặt cổ tay cô, không có ý định buông ra.
Cố Tiểu Mạch giống như một chú thỏ con bị giật lông, đứng trước mặt Mộ Bắc Ngật, đối diện với khuôn mặt tuấn tú và lãnh đạm của Mộ Bắc Ngật.
“Em không muốn kiểm tra thì cũng không sao, nói cho tôi biết là em đang bị bệnh gì.”
“Tôi nói cho anh nghe thì anh sẽ thả tôi ra chứ?”
“Không, đi lên gặp bác sĩ để xác nhận."
Đồ gian xảo! Như vậy thì Cố Tiểu Mạch cũng không thể lấy một số biểu hiện của bệnh cảm bình thường để qua mắt anh ta rồi.
Cố Tiểu Mạch không có đường lui nên trong lòng cảm thấy rối bời, cuối cùng sắc mặt cũng dần bình tĩnh lại, lãnh đạm nhìn Mộ Bắc Ngật, giống như là đã từ bỏ vùng vẫy, điềm tĩnh một cách hiếm thấy nhìn anh ta, ấm ức nói: “Tôi biết rồi, tôi sẽ không lừa anh đâu, anh thả tôi ra trước đi.”
“Cố Tiểu Mạch, lòng tin và danh dự của em ở chỗ tôi là đã về con số 0 rồi.”
Nó có nghĩa là muốn anh thả cô ra sao? đến nghĩ đến chuyện này còn không được.
“Tôi nghiêm túc, nếu không tin...”
Cố Tiểu Mạch nghiêm túc nói, bất chợt liền kiễng chân, cũng không thèm chú ý rằng còn đang đứng ngoài cửa mà một tay bám vào khuỷu tay của Mộ Bắc Ngật, chủ động đưa đôi môi của mình qua đó.
Cảm giác ấm áp khi hai môi chạm vào nhau, mùi hương từ kem đánh răng của Mộ Bắc Ngật truyền vào miệng của Cố Tiểu Mạch, không ngờ kỹ thuật của Cố Tiểu Mạch hiện tại…càng ngày càng tốt hơn rồi sao?
Đôi mắt cô khẽ run lên, nhìn chằm chằm vào Mộ Bắc Ngật, thấp thoáng sự uyển chuyển và quyến luyến giữa cặp tình nhân.
Mộ Bắc Ngật trong chốc lát giống như người mất hồn, anh không chủ động, yên lặng nhìn Cố Tiểu Mạch chủ động, hưởng thụ cảm giác ngọt ngào.
Đồng thời Mộ Bắc Ngật cũng buông lỏng cảnh giác, bàn tay đang nắm lấy cổ tay cô chuẩn bị buông ra và ôm lấy eo của cô.
Vào lúc này, trong mắt Cố Tiểu Mạch lóe lên một nũ cười đầy vẻ đắc ý và mưu mộ, cô nhanh như chớp rời khỏi vòng tay của Mộ Bắc Ngật, hai môi tách ra!
Cố Tiểu Mạch không nghĩ thêm điều gì mà vắt chân lên cổ mà chạy, cô lao ra khỏi nhà họ Mộ và vội vàng chạy trốn.
Mộ Bắc Ngật vẫn dựa vào cửa, nhìn bóng lưng của Cố Tiểu Mạch, cười đến ngây người, sau đó thì vô thức đưa tay lên sờ môi của mình, cô thực sự lại chủ động hôn anh?
Mộ Bắc Ngật đứng thẳng người, quay người trở lại phòng khách, nhanh chóng cầm lấy chìa khóa xe, đuổi theo ra ngoài.
Cố Tiểu Mạch chạy ra khỏi khu biệt thự một lúc lâu, sau đó thở ra một thở hồng hộc, đứng im cúi người, để bản thân nghỉ ngơi một lúc.
Mộ Bắc Ngật lái xe quan sát trên đường, đôi mắt sâu không thấy đáy của anh như có thể nhìn thấu được suy nghĩ của Cố Tiểu Mạch, muốn tìm thì sẽ lần theo con đường mà cô sẽ bỏ chạy, tìm kỹ từng chút một thì có thể tìm được ra.
Mộ Bắc Ngật nhíu mày, lập tức lái xe qua đó.
Cố Tiểu Mạch đã gọi được xe, khi cô vừa mới chuẩn bị bước tiếp thì bên tai đã vang lên tiếng phanh xe.
Chủ xe hạ cửa kính xe xuống, trước khi Cố Tiểu Mạch muốn chạy trốn, anh lạnh lùng nói: “Nếu em còn chạy thì sẽ không nhìn thấy Nám Nám nữa đâu.”
Lấy con gái của cô ra để uy hiếp cô? Đó là con gái của cô mà!
Cố Tiểu Mạch hung dữ quay đầu nhìn về phía Mộ Bắc Ngật, anh nhìn lại cô bằng ánh mắt vô hại, cũng không xuống xe bắt người, chắc chắn rằng cô sẽ chủ động lên xe.
Lòng Cố Tiểu Mạch không ngừng nói, “bình tĩnh, bình tĩnh.”
Sau đó cô bước đến vị trí ghế phụ, ngồi vào ghế, thắt dây an toàn, Mộ Bắc Ngật khẽ nói: “Cơ thể thì đã bị ngoại thương, vậy thì, nơi bị bệnh là ở trong lòng à?”
Bệnh trong lòng, nhìn qua nhìn lại thường gặp nhất cũng chỉ có mấy loại mà thôi.
Bị anh thăm dò một chút thì có thể điều tra ra được!
Trái tim Cố Tiểu Mạch nhảy ra ngoài vì kinh ngạc, cô không dám trút ra thêm nữa, cô cứng ngắc quay đầu lại, nghiêm túc nhìn anh: “Giám đốc Mộ, anh cảm thấy tôi có thể là một người bị bệnh tâm thần không? Cơ thể tôi rất khỏa mạnh, tâm trạng cũng bình thường, nơi nào cũng đều rất ổn, là giám độc Mộ nghĩ nhiều rồi.”
“Vậy tại sao không chịu kiểm tra toàn thân?”
Cố Tiểu Mạch mím chặt đôi môi, không muốn nói nữa, Nám Nám từ khi sinh ra đã mắc bệnh về máu, không phải tại cô mà là do người đàn ông đã mang gen đột biến trong người, Cố Tiểu Mạch luôn không chịu kiểm tra, nếu biết kết quả thì càng sẽ...
Mộ Bắc Ngật nhìn ánh mắt có chút thất thần của cô, trái lại còn không ép buộc cô thỏa hiệp, “Tôi đợi em đến khi nào em muốn thì hẵng đích thân nói với tôi.”
Cuộc tranh đấu này được kết thúc bằng sự thỏa hiệp của Mộ Bắc Ngật, chiếc xe đã đi được nửa đường thì Cố Tiểu Mạch mới chợt nhớ ra: “Giám đốc Mộ, anh đang đưa tôi đi đâu vậy? Tôi nhớ là tôi đến tìm Nám Nám mà!”
“Nám Nám đã đi đến trường rồi.”
Câu nói của Mộ Bắc Ngật vừa dứt thì điện thoại của Cố Tiểu Mạch lại cấp thiết vang lên, cô nhấc máy lắng nghe, sắc mặt lập thay đổi rõ rệt và trở nên sợ hãi.
“Cô nói cái gì, sao lại như vậy chứ?”