Mộ Bắc Ngật mặt u ám quay về nhà cũ, lúc nhìn thấy Cố Lan Tâm đang ngồi ngoan ngoãn trên ghế sofa, mặt anh bỗng trở nên lạnh lùng.
Anh đi đến trước mặt ông Mi ạ7 ‘Ông nội, ông tìm cháu có chuyện gì “Bắc Ngật, gần đây cháu lại dính dáng đến người phụ nữ đó rồi, những lời cảnh cáo của ông không có tác dụng gì, đúng không?”
Ánh mắt ông Mộ tràn đầy sự uy hiếp, tiếng hét đầy sức mạnh.
Mặc dù Mộ Bắc Ngật không sợ ông Mộ, nhưng ông Mộ giống như chiếc còi báo động cứ kêu réo trong lòng anh.
Mộ Bắc Ngật nắm chặt tay, mặt không đổi sắc đáp lại ông Mộ: “Cô ấy là trợ lý đời sống của cháu, không thể nào không dính dáng”
“Bắc Ngật, sự kiên nhẫn của ông không còn nhiều nữa, lễ kết hôn của cháu và Lan Tâm sẽ được tổ chức sớm hơn, những ngày tới có thể bắt đầu chuẩn bị rồi, ông cho Cố Tiểu Mạch thời gian một tuần, nếu sau một tuần cô ta không giao được bản thiết kế, ông sẽ hủy hợp đồng với cô ta”
Từ đầu đến cuối, Cố Lan Tâm vẫn bày ra bộ dạng dịu dàng, nhưng ánh mắt nhìn Cố Lan Tâm của Mộ Bắc Ngật đã thay đổi, anh đã không con nhìn cô ta với ánh mắt không chút đê phòng như trước đây nữa.
Mộ Bắc Ngật không đi được, cả buổi tối bị ông Mộ giữ ở lại nhà ăn cơm, mặc dù anh không vui chút nào nhưng anh không biết tại sao ông Mộ lại làm như vậy.
Nhìn Mộ Bắc Ngật uống ly rượu vang trong tay, bàn tay đặt trên bàn của Cố Lan Tâm có chút run run, cô ta bắt đầu cảm thấy hưng phấn.
Tửu lượng của Mộ Bắc Ngật rất tốt, nhưng tối nay anh lại mất đi lý trí, thậm chí còn mất đi khả năng đi lại bình thường, trong lúc mơ màng, hình như Cố Lan Tâm kéo anh đi về phía tầng hai.
Mộ phu nhân và Mộ Thiếu Lãnh đứng bên cạnh nhìn ông Mộ tạo cơ hội cho hai người họ, lễ cưới được tổ chức sớm hơn, ánh mắt Mộ phu nhận hiện lên sự e ngại.
Vào trong phòng ngủ, Cố Lan Tâm đóng cửa, dìu Mộ Bắc Ngật đi đến giường.
Mộ Bắc Ngật nằm một nửa người trên giường, ý thức vẫn chưa mất hết, mặc dù mọi thứ trước mắt đều không rõ ràng, nhưng anh biết rõ anh đang ở đâu.
Cố Lan Tâm đứng trước mặt anh, nhìn anh chằm chằm, cô ta đi đến cởi cúc áo của Mộ Bắc Ngật.
Nhưng ngón tay vừa chạm vào cúc áo của Mộ Bắc Ngật đã bị Mộ Bắc Ngật túm lấy cổ tay, nắm chặt đến mức Cố Lan Tâm cảm thấy rất đau.
Khuôn mặt Cố Lan Tâm trở nên khó coi, sau đó nhìn Mộ Bắc Ngật với bộ dạng đáng thương: “Bắc Ngật… anh..”
“Lan Tâm, đừng có làm những chuyện khiến anh cảm thấy ghê tởm, chuyện ông nội bỏ thuốc vào rượu, anh nghĩ em biết.”
Chút lý trí còn sót lại, anh lạnh lùng lên tiếng vạch trần kế hoạch của bọn họ.
Chỉ trong nháy mắt, sắc mặt Cố Lan Tâm bỗng trắng bệch, cô ta nhìn Mộ Bắc Ngật với ánh mắt lo sợ.
Ngay sau đó, Mộ Bắc Ngật hất tay cô ta ra, Cố Lan Tâm bất ngờ lảo đảo về phía sau, lùi lại vài bước rồi mới miễn cưỡng đứng vững.
“Bắc Ngật, có phải anh không tin em không, em thật sự không hề cố tình hại con gái của Cố Tiểu Mạch, Bắc Ngật, có phải anh cũng muốn có một đứa con không, chúng ta sắp kết hôn rồi, em có thể sinh cho anh một đứa con, Bắc Ngật”
Cố Lan Tâm có chút kích động, cô ta muốn cởi quần áo của mình, lao về phía Mộ Bắc Ngật.
Ý thức của Mộ Bắc Ngật sắp mất hết, chút kiên nhẫn cuối cùng, anh lạnh lùng cảnh cáo: “Nếu tối nay có chuyện xảy ra, ngày mai Cố Thị sẽ biến mất khỏi Kinh Đô”
Một lời cảnh cáo rất có sức uy hiếp, Cố Lan Tâm đứng yên tại chỗ, cô ta không có chút phản ứng nào cả.
Mộ Bắc Ngật nói xong liền ngất đi, cả cơ thể không còn chút sức lực nằm xuống giường.
Còn Cố Tiểu Mạch, cô ngồi ở cửa phòng bệnh rất lâu, đến lúc cơn gió thổi đến, sau gáy cảm thấy lành lạnh, Cố Tiểu Mạch mới hoàn hồn lại.
Ôm chặt hai chân, cô giả vờ vô tình liếc nhìn hai bên, cả một buổi tối, Mộ Bắc Ngật không hề đến.
Rõ ràng miệng nói anh không cần đến, không muốn gặp anh, nhưng Cố Tiểu Mạch lại đang tự vả vào mặt mình, có lẽ vì những lời anh nói sáng nay, Cố Tiểu Mạch giống như đang đợi điều gì đó, nhưng cái hành lang dài dăng dặc và trống trải này chẳng có lấy một bóng người.
Cố Tiểu Mạch bĩu môi, lẩm bẩm một mình, Cố Tiểu Mạch, không rung động là đúng đó!
Cô đứng lên, nhìn Nám Nám một cái rồi quay về phòng bệnh nghỉ ngơi.
“Ưư.”
Lúc Mộ Bắc Ngật tỉnh lại, đầu đau như búa bổ, anh xoa ấn đường, liếc nhìn Cố Lan Tâm đang nằm bên cạnh, bờ vai lộ ra bên ngoài.
Sắc mặt Mộ Bắc Ngật chợt đen lại, chẳng nghĩ thêm gì đã bước xuống giường, anh cúi đầu nhìn quần áo trên người vẫn còn nguyên mới thở phào nhẹ nhõm.