Mục lục
Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Mộ Bắc Ngật cũng không nói thêm điều gì, anh im lặng nhìn Có Tiểu Mạch băng bó vét thương cho mình, sau khi băng bó xong Có Tiểu Mạch mới nhận ra tư thế của mình ám muội như thế nào…



Mộ Bắc Ngật ngồi trên giường, Có Tiểu Mạch ngồi vào giữa hai chân, khoảng cách giữa hai người được kéo lại gần, Có Tiểu Mạch cúi đầu, mặt đỏ ửng không được tự nhiên cho lắm.



Cô lập tức muốn đứng ra chỗ khác, nhưng không ngờ Mộ Bắc Ngật ôm lấy eo cô, một lực rất mạnh, Có Tiểu Mạch cảm tháy cơ thể mình ngã về phía trước.



Vòng một cái cô đã bị Mộ Bắc Ngật đè xuống giường.



Có Tiểu Mạch kinh ngạc há miệng nhìn Mộ Bắc Ngật, lúc cô phản ứng lại liền vội vàng đẩy anh ra, “Mộ Bắc Ngật, anh làm cái gì thế?”



“Cố Tiểu Mạch, cô nói xem, những lời vừa nãy cô nói với Có Lan Tâm ở bệnh viện, tôi đã nghe được bao nhiêu?”



Nghe xong, sắc mặt Có Tiểu Mạch tối sằm.



Cô bắt giác nghĩ, liệu anh có nhìn thấy bộ mặt khác biệt vời ngày thường của Có Lan Tâm không?



Có Tiểu Mạch lên tiếng thăm dò: “Nghe được bao nhiêu?”



Mộ Bắc Ngật giấu giềm nói: “Bắt đầu nghe từ lúc cô nói cô thích tôi, Có Tiểu Mạch, bây giờ vẫn không thừa nhận à?”



Lúc nói lời này, đôi mắt đen ngòm của Mộ Bắc Ngật hiện lên ý cười, anh nhìn cô giống như cô lập tức trở thành người của anh, là báu vật ở trong tay anh!



Đầu Có Tiểu Mạch dường như muốn nỗ tung, cô vội vàng giải thích: “Anh không nghe ra tôi nói những lời đó là vì muốn chọc tức Có Lan Tâm à, anh biết tôi trước giờ đều thích mạnh miệng nói hươu nói vượn, nếu không sẽ làm nhục danh tiếng của tôi.”



“Chọc trời chọc đất?” Không biết tại sao những lời như thế này tự miệng của người quen Có Tiểu Mạch nói ra không kỳ quặc lắm mà từ miệng Mộ Bắc Ngật thót ra, giọng nói trầm trằm, từng chữ rõ ràn lại khiến Có Tiểu Mạch e sợ.








Có Tiểu Mạch trước giờ nói chuyện đều không quan tâm đến cảm xúc của người khác, câu cô vừa buột miệng nói ra đã làm tổn thương anh?



Được thôi, Cố Tiểu Mạch thừa nhận rằng mình có chút áy náy, lúc này bị anh đè lên người, Có Tiểu Mạch định mở miệng nói gì đó thì bên tai vang lên giọng nói trầm trầm, anh nghiền răng chát vắt cô.



“Có Tiểu Mạch, cô cho rằng cô có thẻ trồn tránh bao lâu nữa? Tôi nói cho cô biết, cô không thể nào trốn tránh cả đời được đâu!”



Anh lên tiếng, giọng nói bá đạo và mạnh mẽ, giống như sau này Có Tiểu Mạch sẽ là của anh, chỉ là của một mình anh.



Có Tiểu Mạch bỗng nhiên cảm thầy hồi hận vì suy nghĩ vừa rồi của mình, Mộ Bắc Ngật làm sao có thể bị tổn thương chứ? Anh chỉ càng muốn chinh phục hơn thôi.



Đôi mắt Có Tiểu Mạch tối sầm, có chút phẫn nộ, “Buông tôi ra.”



“Còn muồn đánh trồng lảng?” Mộ Bắc Ngật nhìn chằm chằm vào mặt cô, không hề bỏ lỡ bát cứ biểu cảm nào trên khuôn mặt đó, đôi môi mỏng mím chặt.



“Mộ Bắc Ngật, có ai đối xử với người vừa giúp mình xử lý vết thương như anh không?” Chuyện đã đến nước này, Có Tiểu Mạch mới phát hiện ra, trước đây cô luôn chiếm được ưu thề chỉ vì Mộ Bắc Ngật không thèm tính toán với “tiểu nhân” như cô, anh lười không muốn lên tiếng phản bác lại mà thôi, còn bây giờ, anh với cô không cùng một đẳng cắp, cô hét lần này đến lần khác bị anh chặn miệng không thốt lên lời.



Có Tiểu Mạch không biết phải làm thề nào, chỉ có thể tức giận trừng mắt nhìn anh, sau đó nói nhảm một câu.



Nghe xong, Mộ Bắc Ngật cong miệng cười, “Có Tiểu Mạch, cô ngại rồi à?”



Đệch!



Mắt tinh như thế sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK