Mục lục
Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cố Tiểu Mạch đã sững sờ quá lâu và vô thức cau mày, câu trả lời im lặng này chắc chắn là muốn từ chối Mộ Bắc Ngật một cách khéo léo.



Giám đốc Mộ chưa từng tỏ tình, cũng không biết các cách để dỗ dành phái nữ, lúc này chỉ là có chút cô đơn, liền cảm thấy nản lòng, lẽ nào là anh đã nhanh quá không? Hay là, cô ấy vẫn chưa hoàn toàn buông bỏ những rào cản và chấp nhận anh?



Mộ Bắc Ngật tự mình đổi chủ đề, “Thoa thuốc cho tôi đi!”



“Ồ, được được!” Cố Tiểu Mạch lúc này mới phản ứng lại và nhanh chóng cúi đầu thoa thuốc lên vết thương trên chân cho Mộ Bắc Ngật.



Mộ Bắc Ngật cúi đầu nhìn lướt qua mái tóc đen nhánh của cô, môi ủ rũ thật lâu, cuối cùng anh nói: “Tôi nghe nói, em từ chức rồi.”



Nghe nói ở đâu chứ?



Anh luôn theo dõi cử động của Cố Tiểu Mạch đấy, được chưa!



Cố Tiểu Mạch không ngạc nhiên như mọi khi, và nhẹ nhàng đáp lại, “Ừm.”



“Sau này em có cân nhắc chuyện làm toàn thời gian tại Mộ Thị không, văn phòng thì tôi đã kêu Dịch Bách chuẩn bị cho em rồi.”



Cái, cái gì?



Tại sao cô không biết?



Cố Tiểu Mạch cuối cùng cũng có phản ứng, đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn ánh với đôi mắt mơ hồ mở to không dám tin, không khỏi hét lên: “Mộ Bắc Ngật, anh đừng có được nước mà lấn tới.”



“Dù sao ở chỗ tôi em đã kí hợp đồng bạn đã ký hợp đồng bán thân cho tôi trong ba năm, nếu làm toàn thời gian, tôi vẫn có thể hỗ trợ sự nghiệp thiết kế của em và giải quyết chuyện cơm ăn, áo mặc cho em, có điều gì không hài lòng à?”



Cố Tiểu Mạch mím chặt môi, tức giận cầm miếng bông sát trùng trong tay gõ lên vết sẹo của Mộ Bắc Ngật.



Không biết có phải Cố Tiểu Mạch đã dùng lực quá mạng hay không mà cô vừa gõ xong thì sắc mặt Mộ Bắc Ngật liền tối sầm lại, tỏ vẻ rất đau đớn.



Cố Tiểu Mạch không dám trêu đùa nữa mà vội vàng căng thẳng hỏi: “Sao thế, có phải là rất đau không?”



Cô nhanh chóng thay bông khử trùng, nhúng lại thuốc rồi nhẹ nhàng lau cho Mộ Bắc Ngật.



Mộ Bắc Ngật ngoài mặt thì giả vờ đau đớn, nhưng những gì ẩn dưới mắt anh ta là một nụ cười ranh mãnh và đắc thắng.



Cố Tiểu Mạch, cuối cùng thì em cũng không thể che giấu được trái tim của mình.



Em cũng thích tôi, phải không?



Mộ Bắc Ngật cầm một bản hợp đồng ở bên cạnh đưa đến trước mặt Cố Tiểu Mạch, “Sao không xem bản hợp đồng này môt chút rồi hẵng trả lời tôi có đồng ý làm hay không?”



Dù muốn hay không, cô ấy cũng sẽ không làm.



Về công việc, Cố Tiểu Mạch có suy nghĩ của riêng mình, hơn nữa nếu ở bên cạnh Mộ Bắc Ngật, sẽ không những biến thành trò cười cho những người đó, chứ đừng nói đến ánh mắt vô liêm sỉ của lão Mộ.



Vì vậy, Cố Tiểu Mạch không hề suy nghĩ mà lắc đầu từ chối: “Tôi sẽ không làm việc cho Mộ Thị.”



Cô thật sự có khả năng chọc tức Mộ Bắc Ngật một cách dễ dàng, Mộ Bắc Ngật đột nhiên thẳng người, đến sắc mặt cũng trở nên lạnh lùng hơn một chút, không thế kiềm chếc mà đưa tay xuống phần quai hàm của cô, “Tại sao? Là không muốn hay là ngoài Mộ Thị ra thì đều có thể? Đồng ý đến Nam Thị?”



Khi nói điều này, sự thù địch xuất hiện trên gương mặt tuấn tú ấy và cả sự tức giận cũng nhanh chóng tuôn ra!



Nếu cô ấy dám nói đồng ý, Mộ Bắc Ngật sẽ không ngại dạy cho Cố Tiểu Mạch một bài học ngay tại đây!



May mắn là cô ấy đã không nói.



“Tôi làm trong ngành thiết kế không liên quan gì đến Mộ Thị, tôi sẽ thành lập một phòng làm việc của riêng mình.”



Cố Tiểu Mạch thoải mái nói, đôi mắt Mộ Bắc Ngật khẽ nhắm lại, sự tức giận trên khuôn mặt cũng đã tan biến không ít, tự mở văn phòng làm việc sao?



Sau khi Cố Tiểu Mạch nhanh chóng cho Mộ Bắc Ngật uống thuốc xong, cả hai người mới lên giường nghỉ ngơi.



Cô vốn tưởng rằng mình đang ngồi trên ghế sô pha với Mộ Bắc Ngật, nhưng cô lại không ngờ rằng Mộ Bắc Ngật đã nằm trên giường, đưa cánh tay ra mà nhẹ nhàng kéo Cố Tiểu Mạch nằm xuống, cơ thể cô không kịp đề phòng mà ngả người vào trong vòng tay của Mộ Bắc Ngật.



Cố Tiểu Mạch có vẻ ngạc nhiên, lập tức đi tới nắm lấy ngón tay của Mộ Bắc Ngật, “Mộ Bắc Ngật anh làm gì vậy, mau buông tôi ra.”



Hừm, nếu là cô trước kia, có thể sẽ vùng vẫy và sau đó thì sẽ gọi cảnh sát.



Mộ Bắc Ngật lại yên tâm nói: “Em tưởng muốn báo ơn thì làm sao có thể dễ dàng như vậy được, ngủ với tôi.”



Ngay lập tức, Cố Tiểu Mạch bị Mộ Bắc Ngật kéo lên giường, cho cô vào trong chăn, ôm chặt cô từ phía sau, họ dính vào nhau.



Cố Tiểu Mạch kiệt sức đến mệt lử vì vùng vẫy, nhưng Mộ Bắc Ngật thì lại không thể tha cho cô, cho đến khi cuối cùng, Mộ Bắc Ngật liền kêu lên những tiếng đầy mệt mỏi, dường như bất lực, “Đừng làm như vậy nữa, tôi thực sự rất mệt!”



Cố Tiểu Mạch ngứa tai, vô thức dừng động tác trên tay, dần dần bình tĩnh lại, mở to mắt nhìn về phía trước.



Âm thanh phía sau cũng yên tĩnh trở lại, nhưng Cố Tiểu Mạch thì lại không hề buồn ngủ, những lời Mộ Bắc Ngật vừa nói cứ văng vẳng bên tai cô!



Đột nhiên, tâm trí của Cố Tiểu Mạch lướt qua bài đăng mà cô đã nhìn thấy, một lúc sau cậu mới trực tiếp nói ra suy nghĩ trong lòng: “Con của Cố Lan Tâm, anh định thế nào?”



Mộ Bắc Ngật vẫn chưa ngủ, nghe cô hỏi vậy thì sắc mặt dịu dàng của anh bỗng trở nên lạnh lẽo, “Con cô ta không liên quan gì đến tôi.”



“Đó là con của anh.”



“Ai nói vậy? Tôi chỉ biết rằng Nám Nám rất muốn tôi làm ba của con bé.” Mộ Bắc Ngật mặt không thay đổi nói.



Cố Tiểu Mạch nghẹn ngào, nhắm mắt rồi lại mở mắt ra, “Vậy nếu đứa trẻ đó không phải là của anh thì sao?”



“Có phải hay không thì liên quan gì đến tôi, hả?”



Thái độ kiên quyết và rõ ràng, đối với Cố Lan Tâm đến cả một chút tình cảm cũng không có.



Cố Tiểu Mạch có những cảm xúc xáo trộn trong lòng, những cảm giác kỳ lạ lại xuất hiện, một tảng băng không dễ dàng tích tụ cuối cùng đang dần tan ra...



Buổi chiều, khi Cố Tiểu Mạch tỉnh dậy thì trời bên ngoài đã tối đen, cô lập tức ngồi bật dậy, phản ứng một lúc lâu mới nhận ra mình đang ở đâu!



Đôi chân Cố Tiểu Mạch cẩn thận bước ra khỏi giường, trong một lúc không chú ý đến thứ gì khác mà trực tiếp mở cánh cửa phòng chờ!



Tiếp đó, có chút hóa đá!



Trước mặt cô là một số quản lý cấp cao đang bàn bạc với Mộ Bắc Ngật về hội nghị hạng mục, tất cả đều nhìn Cố Tiểu Mạch với đôi mắt kinh ngạc.



Sắc mặt Cố Tiểu Mạch trở nên kinh ngạc, tức giận bản thân sao lại khó chịu, sao cô lại hấp ta hấp tấp chạy ra như vậy, Mộ Bắc Ngật cũng không hiểu chuyện gì, ngước mắt liếc nhìn một lượt nhóm các giám đốc đang bảo cáo, sau đó thì lạnh lùng nói với Cố Tiểu Mạch: “Cố Tiểu Mạch, nếu lần sau có hoa mắt chóng mặt thì hãy trực tiếp xin nghỉ ở nhà nghỉ ngơi. Đây là nơi làm việc, không phải nói để cô tùy tiện nghỉ ngơi đâu!”



Đối mặt với lời mắng mỏ đột ngột của Mộ Bắc Ngật, Cố Tiểu Mạch trái người lại ngoan ngoãn gật đầu và nhỏ giọng nói: “Tôi biết rồi, thưa giám độc Mộ.”



Hở? sao ngữ khí này lại khó chịu rồi ù ù bên tai.



Lông mày Mộ Bắc Ngật hơi nhíu lại, chỉ là một tiếng có chút lạnh lùng mà đã có chút uất ức rồi?



Có thể...



Mộ Bắc Ngật lại nghiêng đầu nhìn nhóm giám đốc đang “xem kịch”, “Tiếp tục báo cáo!”



Sau nửa tiếng, nhóm giám đốc rời đi, Mộ Bắc Ngật gõ ngón tay thon dài gõ mấy tiếng lên bàn làm việc, sau đó quay đầu lại nhìn Cố Tiểu Mạch, “Giận rồi sao?”



Có Tiểu Mạch vẫn dò dẫm đứng ở cửa, nghe thấy câu hỏi thì liền lắc đầu: “Không có.”



“Khi nãy tôi chỉ sợ làm khó cho em nên mới nói vậy.” Mộ Bắc Ngật mím môi suy nghĩ, nói lời giải thích với cô.



Mộ Bắc Ngật rất cẩn thận và luôn có thể quan tâm đến cảm xúc của Cố Tiểu Mạch. Do đó, khuôn mặt của Cố Tiểu Mạch có chút ửng đỏ, có chút không được tự nhiên. Cô nhẹ nhàng trả lời: “Không sao đâu, giám đốc Mộ, bây giờ cũng muộn rồi, tôi có thể tan làm được chưa, Nám Nám...”



“Nám Nám đang ở nhà tôi.”



Mộ Bắc Ngật dường như nhìn thấu suy nghĩ của cô nên đã trực tiếp nói.



Thấy cô nhướn đôi mắt đầy vẻ ngạc nhiên nhìn mình, Mộ Bắc Ngật nhếch môi: “Nám Nám đáng yêu rất muốn đến nhà tôi. Buổi chiều, nhìn em ngủ say quá nên tôi đã kêu Dịch Bách đi đón cô bé rồi.”



Đã nói là ngủ cùng anh vậy mà còn ngủ say hơn của anh nữa.



Sắc mặt Cố Tiểu Mạch xám xịt lại, vậy không phải là cô còn phải đi đến nhà của anh để đón Nám Nám sao?



“Tối nay, đi cùng tôi đến club để gặp một vị khách.” Mộ Bắc Ngật nhẹ nhàng nói, gián tiếp không dễ dàng để Cố Tiểu Mạch đi về.



Trong lòng anh đã có suy tính từ trước, còn phải chuyển 18 vòng thì mới nói cho cô biết?



Cố Tiểu Mạch làm sao có thể phản kháng nên chỉ có thể đi cùng anh đến câu lạc bộ!



Khi chiếc xe Rolls-Royce dừng ở lối vào câu lạc bộ, Cố Tiểu Mạch vừa bước xuống xe thì liền nhìn thấy tên của câu lạc bộ, cô có chút kinh ngạc, đây không phải là câu lạc bộ mà người chủ bài đăng đó đã nhắc đến sao?



Định mệnh thực sự không phải là một sự tình cờ bình thường.



Không biết trong lòng đang có sự tư lợi không mà Cố Tiểu Mạch vẫn thật sự muốn biết, cô thiên kim nhà giàu ăn vụng chùi mép đó rốt cuộc có phải là Cố Lan Tâm!



Đến nỗi ngay khi Cố Tiểu Mạch đi bên cạnh Mộ Bắc Ngật vào trong câu lạc bộ cũng không thể che giấu ánh mắt của mình, nhìn ngó xung quanh, tìm kiếm “mục tiêu bị nghi ngờ!”



Dịch Bách đi phía sau, sau khi nghe thấy lời của Mộ Bắc Ngật thì suýt nữa đã bật cười thành tiếng.



“Nhìn lung tung đi đâu vậy, họ có thể đẹp hơn tôi không?”



Rốt cuộc không ai có thể tin được, câu nói này phát ra từ miệng của giám đốc Mộ!



Cố Tiểu Mạch lập tức tỉnh táo lại, liếc nhìn anh một cái, “Giám đốc Mộ, anh tự hạ thấp mình để so với họ à?”



Một trả một, Cố Tiểu Mạch đi theo Mộ Bắc Ngật đến một căn phòng, là do Mộ Bắc Ngật đã đặt.



Cố Tiểu Mạch mơ hồ biết rằng trong một dự án của Mộ Bắc Ngật đã xảy ra chút vấn đề, cô ngồi thẳng người và hỏi trong tiềm thức, “Giám đốc mộ, anh có cần tôi làm gì đó không?



Mộ Bắc Ngật hơi dựa vào ghế sô pha phía, cảm xúc âm u đến mức không nhìn ra được cảm xúc lúc này, “Không cần.”



“Vậy chút nữa thì sao?”



Vẫn giống lần trước thay anh uống rượu sao?



“Không cần.”



Cố Tiểu Mạch hít một hơi thật sâu, nở nụ cười tiêu chuẩn hỏi, “Vậy mục đích giám đốc Mộ kêu tôi đến đây là gì.”



“Chỉ cần ở bên cạnh tôi là được, chút nữa toàn bộ mọi chuyện giao cho tôi.”



Quả nhiên, sau khi ông chủ của công ty vật liệu xây dựng đến, lúc đầu anh ra muốn đối mặt với Mộ Bắc Ngật, sau đó bắt đầu nói về dự án, Mộ Bắc Ngật rất chu đáo, chăm sóc cho Cố Tiểu Mạch toàn bộ, đến cả khi ông chủ có cố ý hay không cố ý mời rượu Cố Tiểu Mạch thì cũng đều bị Mộ Bắc Ngật lịch sự uống dùm một cách khó hiểu!



Cô nhất thời mất đi sức chiến đấu, giống như một con gà nhỏ ngoan ngoan núp sau lưng Mộ Bắc Ngật vậy.



Cố Tiểu Mạch chỉ đành lấy điện thoại ra và thấy cập nhật của thanh bài đăng trong cửa sổ trang web đã được hiển thị lên, cô thích thú nhấp vào, chủ nhân bài đăng đã đăng một bức ảnh, dù chỉ có nửa khuôn mặt, nhưng hình xăm con bướm trên xương quai xanh lại thật đặc biệt bắt mắt, nền phía sau chính là tại câu lạc bộ Hoàng Đình này!



Nội dung của tiêu đề là, muốn cô ấy đến tìm tôi hôm nay, tôi rốt cuộc là có thể đợi được cô ấy không.



Trong một khoảnh khắc đã thu hút sự chú ý của Cố Tiểu Mạch, Cố Tiểu Mạch đảo mắt khắp căn phong, cô giống như người vô hình cho dù có ra ngoài thì cũng không có chuyện gì.



Sau đó, Cố Tiểu Mạch chạm nhẹ vào cánh tay của Mộ Bắc Ngật, “Tôi... đi vệ sinh chút.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK