Mục lục
Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cố Tiểu Mạch đưa mắt nhìn Nam Thần An, ngữ khí nặng nề mà kiên định, “Người mặc đồ đen bắt cóc em, em có thể chắc chắn đến tám chín phần đó là ai, anh Nam, đưa em đến đó gặp cô ta, có được không?”



Mặc dù Nam Thần An rất muốn Cố Tiểu Mạch hãy giao lại chuyện này cho anh giải quyết nhưng nếu trải qua chuyện này mà có thể khiến Cố Tiểu Mạch thêm phần hận thù đối với Mộ Bắc Ngật hơn thì cũng là một chuyện tốt hiếm có.



Nam Thần An lái xe đưa Cố Tiểu Mạch đến bệnh viện, cô mặc một chiếc váy dài màu be, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác màu trà, ngoài làn da của cô có phần nhợt nhạt, nhưng khi đánh phấn lên một chút, che đi những vết thương thì những thứ khác cũng đều được che chắn rất tốt.



Nam Thần An không đi theo cô mà ngồi ở trong xe nhìn bóng lưng Cố Tiểu Mạch rời đi.



Cô đi một cách rất quyết đoán, kiên định, khuôn mặt nhỏ bé cũng xem lẫn sự lạnh lùng, nhưng tại sao, Nam Thần An lại càng hi vọng Cố Tiểu Mạch có thể hồi phục như lúc trước đây?



Cô như vậy thật sự là khiến con người ta rất thương xót.



Cố Tiểu Mạch chậm rãi đi vào trong bệnh viện sau đó thì gọi điện thoại cho Cố Lan Tâm, đối với chuyện tại sao Cố Lan Tâm xuất hiện ở bệnh viện này thì cô lại không hề chú ý đến, chuyện này không liên quan đến cô!



Nhưng Cố Lam Tâm lại có ý muốn hẹn cô đến một hành lang của phòng phẫu thuật bị phong tỏa, ở đây đã có người mất tích, kể cả bác sĩ đều bị đánh ngất đi, sự kiện tồi tệ, hơn nữa đến ngày hôm nay cũng không tìm thấy được bệnh nhân nên cả hành lang này chỉ có thể niêm phong thôi.



Cố Tiểu Mạch nhẹ nhàng tựa lưng vào tường, đôi chân dài hơi khụy xuống, đôi lông mày nhíu lại nhìn về phía bóng hình đang đi đến gần.



Mỗi khi nhìn, bóng dáng của Cố Lan Tâm lại giống như một con lưỡi kiếm lạnh như băng, hận thù phóng vào trong mắt của Cố Tiểu Mạch, giống như bị trúng độc, bị thương đến thảm hại.



Sắc mặt của Cố Tiểu Mạch dần dần trở nên lạnh lùng, cơ thể cũng chậm rãi đứng thẳng lên, Khi Cố Lan Tâm đi đến, trong lòng đã nghĩ ra cách để đánh trả lại từ sớm.



Cô ta cố ý hẹn cô ra đến đây để khiến cô hiểu được rõ ràng rằng, sau này muốn gặp lại con gái thì phải ngoan ngoãn thành thật nghe lời tôi!



Nhưng Cố Tiểu Mạch thì lại không hề yếu đuối, bối rối hoặc là vẻ mặt hốt hoảng giống như trong tưởng tượng của cô ta, mà là vẻ mặt bình tĩnh vô cùng.



Điều này làm Cố Lan Tâm cảm thấy thật kỳ lạ, đồng thời trong lòng cũng cảm thấy không thoải mái, không nhìn thấy được dáng vẻ đau khổ của cô thì sao mà được đây!



Cố Lan Tâm dịu dàng bước từng bước nhẹ nhàng đến đứng trước mặt Cố Tiểu Mạch, hôm nay cô ta trang điểm nhẹ nhàng nên lại càng đẹp đến lay động lòng người hơn.



Cố Lan Tâm khẽ nhấc ngón tay của mình lên, ánh mắt bất chợt lóe lên sự hận thù, những chiếc móng tay thon dài thì lại muốn cào lên mặt của Cố Tiểu Mạch.



Cố Tiểu Mạch phản ứng nhanh hơn cô ta, đôi mắt liếc nhìn cô ta rồi nhanh chóng lùi về phía sau một bước, làm cho bàn tay của Cố Lan Tâm bổ vào không trung, tay cũng không kịp thu lại, mà cong lại vụt qua ngay trước mắt cô, nghĩ lại thì khi nãy Cố Lan Tâm đã đem đến một thái độ hận thù nhiều đến thế nào.



“Cố Tiểu Mạch, mày có thể bình tĩnh đứng trước mặt tao như vậy xem ra là đã bám víu được vào Nam Thần An nhỉ? Nam Thần An cũng tốt đấy, nếu có thể quen biết từ sớm thì có lẽ sau này chúng tôi còn có thể sẽ có duyên gặp nhau trong bữa tiệc kinh doanh đó nhỉ.”



Lúc này, cô ta đã chính danh ngôn thuận trở nhà phu nhân của nhà họ Mộ!



Cố Lan Tâm với ngữ điệu mỉa mai, ánh mắt sắc bén, đôi mắt tròn phẫn nộ trừng mắt nhìn Cố Tiểu Mạch.



“Chuyện lần này là do chị làm?”



Cố Tiểu Mạch với ngữ khí điềm tĩnh, màu sắc của đôi mắt càng trở nên sẫm màu hơn, lộ ra bầu không khí không mấy rõ ràng, làm cho Cố Lan Tâm có chút sợ hãi.



Cố Lan Tâm bất chợt thẹn quá hóa giận kinh thường cười: “Cố Tiểu Mạch, mày đừng tỏ vẻ trước mặt tao, tao đoán có lẽ đến hôm nay mày vẫn chưa tìm ra được Nám Nám đúng không, nơi đây chắn hẳn là rất quen thuộc với mày nhỉ? Ai kêu mày không bảo vệ được con gái chứ?”



Lời của cô ta vừa dứt thì đã nhận ngay một cái tát!



Là Cố Tiểu Mạch, Cố Tiểu Mạch đã không hề do dự mà cho cô ta một cái tát, Cố Lan Tâm phẫn nộ trừng mắt nhìn cô, khuôn mặt đều là sự kinh ngạc!



Dường như là cô ta đã phải nhận lấy một sự sỉ nhục rất lớn mà biến thành một con chó điên vậy, “Mày dám đánh tao? Cố Tiểu Mạch, mày dựa vào cái gì mà đánh tao!”



Cố Lan Tâm phẫn nộ lao đến, tham vọng muốn trả đũa lại!



Nhưng lại bị Cố Tiểu Mạch trực tiếp nắm chặt lấy cổ tay, Cố Tiểu Mạch với bàn chân kiên định đứng trên nền đất, sắc mặt nghiêm nghị, “Tại sao tôi đánh chị trong lòng chị lẽ nào không rõ sao? Nhân lúc tôi chứa tát chị phát thứ hai thì hãy mau nói ra Nám Nám đang ở đâu.”



Từ đầu đến cuối, ngữ khí của Cố Tiểu Mạch đều rất điềm tĩnh.



Trải qua lần giáo huấn đẫm máu như vậy, Cố Tiểu mạch sẽ không để cho con hổ đói Cố Lan tâm có cơ hội nữa đâu, không bao giờ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK