“Người đó sau khi giao cơm xong thì cũng đã rời đi ngay rồi.”
Hiệu trưởng vẫn đang phát biểu trên khán đài, thuộc hạ của Mộ Bắc Ngật liền hành động, toàn tâm toàn lực tìm kiếm người phụ nữ giao bữa sáng, đến tất cả các camera ở trong trường đều phải kiểm tra lại.
Hiệu trưởng với vẻ mặt kinh ngạc, vội vàng nhìn sang, nhưng nhìn thấy giám đốc Mộ đứng ở xa thì liền hấp tấp nói: “Mọi người trước tiên nên ổn định một chút!”
Sau đó hiệu trưởng bước nhanh về phía Mộ Bắc Ngật, “Giám đốc Mộ, đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Học sinh ở đây sau khi ăn sáng thì bệnh tình đã phát tác, Hiệu trưởng, cô nghĩ chuyện này có nghiêm trọng không?” Mộ Bắc Ngật lạnh lùng liếc mắt nhìn hiệu trưởng, chuyện này anh sẽ tự mình giải quyết! Không quáy rây hiệu trưởng tổ chức khai giảng.”
Tim của hiệu trưởng trở nên thấp thỏm, đâu thể toàn tâm toàn ý tiếp tục buỏi lễ chứ, nhìn bóng lưng cao lớn của Mộ Bắc Ngật, thầm câu nguyện nội bộ trong trường sẽ không xảy ra chuyện gì!
Dịch Bách nhanh chóng kiểm tra đồ ăn, sau đó dùng ánh mắt nghiêm nghị nhìn về phía Mộ Bắc Ngật, “Sép…hộp cơm này của Nam Nám đúng thật bị …”
Không cần nói hết câu, sắc mặt của Mộ Bắc Thâm liền tối sầm đến cực điểm.
“Bắt ngay người đó lại!”
Camera của trường học đã tìm kiếm 360 độ không bỏ lại một điểm mù nào, và cuối cùng đã bắt được người tình nghi ở khuôn viên phía sau, người đó đi cổng chính thì không thể thoát được, vì chỉ có thể chọn trèo tường, nhưng lại không có thời gian để trồn thoát!
Khi người phụ nữ trung niên bị bắt đến trước mặt Mộ Bắc Ngật, thân thẻ cô ta run lên bản bật.
Từ trên cao Mộ Bắc Ngật liếc nhìn người phụ nữ đó, ánh mắt tối sầm của anh ta đã nhuộm màu mực đen. “Tôi sẽ cho cô một cơ hội, nói, ai đã chỉ đạo cho cô làm chuyện này.”
“Hậu quả của việc không nói ra có phải là muốn đến đồn cảnh sát ngồi xuống?” Mộ Bắc Ngật vô cảm tiếp tục bổ sung thêm một câu, lại khiến sắc mặt của người phụ nữ càng thay đổi rõ ràng hơn!
Người phụ nữ vội vàng nói những lời đã chuẩn bị sẵn từ trước: “Dạ… Là cô Cố đã sắp xép tôi đến, tôi…giám đốc Mộ, tôi xin lỗi!”
Hóa ra là Có Lan Tâm.
Gương mặt tuần tú của Mộ Bắc Ngật ngay lập tức tràn ngập bầu không khí tối đen, đôi mắt lạnh lùng đến đáng sợ!
Người phụ nữ trung niên nhắm mắt lại, ánh mắt từ bỏ vùng vẫy, “Tôi xin lỗi, giám đốc Mộ.”
“Nếu Nám Nám xảy ra vân đề gì, cô không gánh nồi hậu quả này đâu, Dịch Bách, đưa cô ta đến đồn cảnh sát!” Sắc mặt Mộ Bắc Ngật vô cùng lạnh lùng, u ám.
Dịch Bách nhận được lệnh, lập tức ra lệnh cho người lôi người phụ nữ trung niên ra ngoài!
Sau khi trường học trải qua sự việc này, đám đông đều bị kích động và hoảng sợ vô cùng!
Hiệu trưởng dù có tức giận đến đâu thì cũng phải cẩn thận nhìn sắc mặt của giám đốc Mộ, không dám nói lớn tiếng điều gì, liền đưa nhân viên đến chỗ Mộ Bắc Ngật, nịnh nọt nói: “Giám đốc Mộ, tôi vừa mới phái người có chuyên môn đi điều tra, người đó không phải là nhân viên của trường chúng tôi. Tôi không biết người đó từ đâu trà trộn vào, đến lúc đó tôi chắc chắn sẽ tăng cường sự an toàn!”
Mộ Bắc Ngật lạnh lùng liếc một cái, không nói lời nào rồi rời đám đông!
Có Lan Tâm đúng là đã cử người vào trong trường đề chụp trộm, chẳng qua cũng chỉ là muốn giám sát xem Mộ Bắc Ngật và Có Tiểu Mạch rốt cuộc là đã làm gì khi chỉ có hai người họ!
Lúc này Mộ phu nhân đang ung dung ngồi trong tiệm chăm sóc da, đôi mắt mở to xem đoạn video đang chiều trước mắt, khóe môi khẽ nhéch lên, bình tĩnh ra lệnh cho thuộc hạ đem đoạn video của Có Tiểu Mạch và Mộ Bắc Ngật đăng lên mạng, tiếp tục thúc đầy dư luận, sự việc càng ngày càng nghiêm trọng, không chút bình yên!
Mộ phu nhân hớn hở nghĩ, ồn ào đi, ồn ào càng lớn càng tốt, cái thứ đó sẽ hoàn toàn cắt đứt với tên nhóc đó, chuyện kết hôn đương nhiên sẽ không thành, còn đứa trẻ trong bụng Cô Lan Tâm, Mộ phu nhân bắt luận thế nào cũng sẽ không để cho Có Lan Tâm sinh đứa bé ra đời!
Trong bệnh viện, Có Tiểu Mạch ngồi trong phòng bệnh trông chừng Nám Nám vừa được đưa ra khỏi phòng cấp cứu.
Nguyên văn lời của bác sĩ là: “Cũng may là phát hiện kịp thời, nếu không bệnh phát tác thì thật sự là sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Bệnh viện lại không có tủy phù hợp để cáy kịp thời thì thực sự là rất tồi tệ.”
Lúc đó, Có Tiểu Mạch vẫn còn nguyên cảm giác sống sót sau nguy hiểm ngồi bên giường Nám Nám, gương mặt tê dại đắp chăn cho Nám Nám, chiếc váy múa ba lê cũng đã bị cởi ra để sang một bên, khuôn mặt nhỏ nhắn thuần khiết tái nhợt đi.
Có Tiểu Mạch lặng lẽ khóc, những giọt nước mắt trào ra từ khóe mắt, khi những giợt nước mắt chợt rơi xuống, thì giọng nói nhẹ nhàng của Nám Nám vang lên: “Mẹ ơi, đừng lo lắng.”
Có Tiểu Mạch lập tức tỉnh táo lại, vội vàng lau đi nước mắt trên mặt, “Nám Nám tỉnh lại rồi sao, còn cảm tháy chỗ nào khó chịu không?”