Mục lục
Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Điều Mộ Bắc Ngật muốn phải là cảm giác này, cô không thể trốn tránh.



Đôi mắt hai người đối diện nhau, người phụ nữ với đôi mắt đen nhánh, những con ngươi đỏ rực lại đang xuất hiện hình ảnh cực kỳ nghiêm túc của một người đàn ông, Cố Tiểu Mạch tránh né nói, “Tôi không thừa nhận cô ta có năng lực hơn tôi.”



Cô lạnh lùng hứ một tiếng, nhưng Mộ Bắc Ngật trái lại còn bị vẻ ngoài dễ thương của cô ấy làm cho bật cười rồi.



lòng càng quyết tâm hơn, sớm muộn cũng sẽ dỗ dành cô ấy tốt hơn.



Mộ Bắc Ngật chuyền chủ đề nói: “Lúc này nghĩ lại, hôm nay cô đã nói cảm ơn tôi ba lần rồi? mà tôi chỉ dùng được một lần.”



lời này vừa nói ra thì sắc mặt Có Tiểu Mạch thoáng xuất hiện một chút sự kỳ lạ, sau đó anh nhìn Mộ Bắc Ngật đây phòng bị, vô thức cắn chặt đôi môi đỏ mọng khiến nó trở nên trắng bệch.



Không làm gì thì còn tốt, nhưng căn môi như vậy thì lại càng thu hút sự chú ý của Mộ Bắc Ngật hơn.



Ánh mắt Mộ Bắc Ngật khẽ chuyển động, nhìn chằm chằm vào môi cô một lúc lâu, sau đó duỗi cánh tay dài ra, dễ dàng bế Có Tiểu Mạch lên khỏi ghé, giây tiếp theo…



Mộ Bắc Ngật ngồi xuống giường, còn Có Tiểu Mạch thì không thể tránh né mà ngồi trên đùi anh!



Có Tiểu Mạch đỏ mặt, trái tim trở nên hỗn loạn, trong giọng nói có vài phần tức giận: “Mộ Bắc Ngật, anh đang làm gì vậy!”



Nhưng Mộ Bắc Ngật thì không chút ngượng ngùng mà nghiêm túc trả lời: “Khi nãy Nám Nám nói rồi, tai của cô rất mềm, ôm hôn là có thể tốt hơn.”



“Đó là đối với Nám Nám thôi!” Sắc mặt của Có Tiểu Mạch trùng xuống, gần như nghiền răng và tức giận nói.



Khi Cố Tiểu Mạch nói ra câu này thì đồng thời Mộ Bắc Ngật lại cắn vào tai của cô, cô lập tức cứng người, run rầy đến mức không thể có bất cứ phản ứng nào.



Vẻ mặt cô đờ đẫn, bên tai còn truyền đền và lời đánh giá của Mộ Bắc Ngật sau khi nếm thử mùi vị: “Đúng thật là rất mềm.”



Lúc này chỉ còn một bước cuối cùng.



Ôm vào lòng, cắn vào tai của cô, nhìn thầy lông mày của Có Tiểu Mạch dần dẫn cau lại, có vẻ không vui, Mộ Bắc Ngật chính xác ngắm vào đôi môi đỏ mọng của cô.



Mộ Bắc Ngật mơ hồ nói: “Làm thế này thì có thể dỗ em ổn hơn, đúng không?”



Đúng thật là một khung cảnh khiến con người ta đáng ghen tị vô cùng mà, nhưng làm gì có ai vừa không lịch sự lại vừa không có kỹ năng vậy chứ, nhìn thấy giám đốc Mộ hạ mình xuống, cố gắng dùng hét tâm tư để dỗ một người phụ nữ cơ chứ!



Đã nhiều năm như vậy, chưa từng có ai nhìn thấy!



Và Có Lan Tâm, người đã ở bên anh nhiều năm, cố gắng thẻ hiện những gì tốt nhất của bản thân, nhưng nhận lại sự dịu dàng của Mộ Bắc Ngật cũng chỉ là một chút không đáng kẻ đến.



Lúc này, Có Lan Tâm đang đứng ở bên ngoài phòng bệnh, nghiến răng run bản bật nhìn hai người trong phòng bệnh, cô ta càng ngày càng siết chặt ngón tay!



Ngày kết hôn đang đền gần, nhưng Mộ Bắc Ngật đã nhiều lần đề nghị hủy bỏ đính ước với cô ta!



Cố Lan Tâm siết chặt ngón tay một chút, chậm rãi mở ra cửa phòng bệnh, Có Tiểu Mạch đang nhắm chặt mắt, vào thời điểm cửa phòng bị đầy ra Có Tiểu Mạch mơ hồ bát chợt mở đôi mắt!



Mộ Bắc Ngật giật mình từ từ buông Có Tiểu Mạch ra, đôi môi đỏ ửng, khi anh nhìn về phía Cố Lan Tâm thì khuôn mặt vẫn không chút biểu cảm, thậm chí có chút cảm giác bị làm phiền… không vui?



Cả thân người Cố Lan Tâm run lên, vẫn giả vờ thảo mai, hàm răng run lên đầy sự uất ức: “Bắc Ngật… anh và em ấy…”



“Có Tiểu Mạch, em thực sự muốn trả đũa chị sao? Rốt cuộc là chị đã làm gì sai? Mà em lại đối xử như vậy với chị, chị xin lỗi em có được không, bây giờ chị sẽ quỳ xuống trước mặt em!” Có Lan Tâm buông một hạ sách lớn, vô hình trung tiếp tục vu oan giáng họa cho Có Tiểu Mạch!



u Mạch nhanh chóng thoát khỏi người Mộ Bắc Ngật, nhưng Mộ Bắc Ngật lại giống như đã biết trước mọi việc, trước khi Có Tiểu Mạch đầy anh ra thì đã trực tiếp vươn tay ra và nắm láy cổ tay của Có Tiểu Mạch.



Rơi vào tầm mắt Có Lan Tâm nên có thật nhiều điều chướng mắt như vậy!



Mộ Bắc Ngật nhân tiện đứng dậy, kéo cổ tay của Có Tiểu Mạch về phía sau, Có Tiểu Mạch bị Mộ Bắc Ngật che chắn phía trước, cô hơi sững sờ, cô chưa từng nghĩ rằng sẽ nghe thấy câu nói thờ ơ của Mộ Bắc Ngật: “Cố Lan Tâm, loại thủ đoạn không ngừng vu oan giáng họa cho người khác, cô đã chơi đủ chưa?”



“Cô tưởng rằng trong phòng bệnh của cô không có máy nghe lén sao?”



Giọng nói của Mộ Bắc Ngật lạnh như băng, trong phút chốc thân hình của Cố Lan Tâm càng không thể đứng vững, có dáng vẻ như muốn ngã xuống đất.



Lúc này Có Tiểu Mạch đang đứng bên cạnh Mộ Bắc Ngật cảm tháy trái tim mình đang đập rất nhanh, hiền lành quay đầu nhìn về phía Mộ Bắc Ngật thì liền có chút thát thần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK