Chủ xe hạ cửa kính xe xuống, trước khi Có Tiểu Mạch muốn chạy trồn, anh lạnh lùng nói: “Nếu em còn chạy thì sẽ không nhìn thấy Nám Nám nữa đâu.”
Lấy con gái của cô ra để uy hiếp cô? Đó là con gái của cô mà!
Có Tiểu Mạch hung dữ quay đâu nhìn về phía Mộ Bắc Ngật, anh nhìn lại cô bằng ánh mắt vô hại, cũng không xuống xe bắt người, chắc chắn rằng cô sẽ chủ động lên xe.
Lòng Cố Tiểu Mạch không ngừng nói, “bình tĩnh, bình tĩnh.”
Sau đó cô bước đến vị trí ghế phụ, ngồi vào ghé, thắt dây an toàn, Mộ Bắc Ngật khẽ nói: “Cơ thể thì đã bị ngoại thương, vậy thì, nơi bị bệnh là ở trong lòng à?”
Bệnh trong lòng, nhìn qua nhìn lại thường gặp nhát cũng chỉ có máy loại mà thôi.
Bị anh thăm dò một chút thì có thể điều tra ra được!
Trái tim Có Tiểu Mạch nhảy ra ngoài vì kinh ngạc, cô không dám trút ra thêm nữa, cô cứng ngắc quay đầu lại, nghiêm túc nhìn anh: “Giám đốc Mộ, anh cảm tháy tôi có thể là một người bị bệnh tâm thần không? Cơ thẻ tôi rất khỏa mạnh, tâm trạng cũng bình thường, nơi nào cũng đều rát ổn, là giám độc Mộ nghĩ nhiều rồi.”
“Vậy tại sao không chịu kiểm tra toàn thân?”
Có Tiểu Mạch mim chặt đôi môi, không muồn nói nữa, Nám Nám từ khi sinh ra đã mắc bệnh về máu, không phải tại cô mà là do người đàn ông đã mang gen đột biến trong người, Có Tiểu Mạch luôn không chịu kiểm tra, nều biết kết quả thì càng sẽ…
Mộ Bắc Ngật nhìn ánh mắt có chút thát thần của cô, trái lại còn không ép buộc cô thỏa hiệp, “Tôi đợi em đến khi nào em muốn thì hãng đích thân nói với tôi.”
Cuộc tranh đấu này được kết thúc bằng sự thỏa hiệp của Mộ Bắc Ngật, chiếc xe đã đi được nửa đường thì Có Tiểu Mạch mới chợt nhớ ra: “Giám đốc Mộ, anh đang đưa tôi đi đâu vậy? Tôi nhớ là tôi đến tìm Nám Nám mài!”
“Nám Nám đã đi đến trường rồi.”
Câu nói của Mộ Bắc Ngật vừa dứt thì điện thoại của Có Tiểu Mạch lại cắp thiết vang lên, cô nhắc máy lắng nghe, sắc mặt lập.
thay đổi rõ rệt và trở nên sợ hãi.
“Cô nói cái gì, sao lại như vậy chứ?”
Tay cầm điện thoại của Có Tiểu Mạch có chút run rầy, đến cả ngón chân cũng không kìm được mà co quắp lại.
Mộ Bắc Ngật cảm giác được Có Tiểu Mạch có gì đó không ồn, thân thẻ khẽ run lên, lập tức dừng xe bên đường, với lấy chiếc điện thoại từ bàn tay cứng đờ của Có Tiểu Mạch rồi đặt lên tai.
Vừa nghe qua thì khuôn mặt tuần tú của Mộ Bắc Ngật đã tràn ngập bầu không khí u ám: “Nám Nám đã mát tích khi nào, camera của trường đã kiểm tra hét rồi chứ, trong trường có người nào khả nghi không?”
Từ đây đến trường mẫu giáo của Nám Nám phải mát nửa tiếng đến 45 phút, nhưng Mộ Bắc Ngật đã nhanh chóng đền nơi trong vòng mười phút.
Khi Có Tiểu Mạch bước xuống xe với vẻ mặt nặng nề, một đôi tay ám áp và mạnh mẽ đã nắm lấy tay cô, siết chặt lòng bàn tay cô, dường như đang muồn vỗ về vậy.
Mặc dù vẻ mặt của Mộ Bắc Ngật rất lạnh lùng, nhưng khi nói với Có Tiểu Mạch thì lại dịu dàng hơn rất nhiều, “Đừng sợ, có tôi đây.
Có Tiểu Mạch vô thức gật đâu, chỉ cùng với Mộ Bắc Ngật bước vào phòng dạy học, bên trong là giáo viên dạy thay, giáo viên chủ nhiệm lớp, lãnh đạo, hiệu trưởng của Nám Nám đã cùng tụ tập lại trong một phòng, một ngôi trường lớn như vậy mà lại làm thất lạc một đứa trẻ!
Có Tiểu Mạch lao đến đứng trước màn hình camera, ánh mắt không ngừng nhìn lướt qua màn hình.
“Biến mắt vào lúc nào?”
“Lớp khiêu vũ có 20 phút nghỉ giải lao giữa giờ, trường học có bảo vệ canh gác. Chúng tôi chỉ yên tâm để bọn trẻ tự chơi, chứ không có…”
“Giám đốc Mộ, anh yên tâm, chúng tôi đã báo cảnh sát nên rất nhanh sẽ tìm tháy thôi. Trong trường sẽ không có người làm hại…” Lời nói uyễn chuyển của hiệu trưởng vẫn chưa hết thì bị Mộ Bắc Ngật trực tiếp lạnh giọng cắt ngang, “Lần trước không phải cũng có người giả làm nhân viên giao đồ ăn trà trộn vào trường sao? Bây giờ lẽ nào lại không có, sự an toàn của trường học vẫn chưa được đưa vào thực hiện à?”
Ngón tay Có Tiểu Mạch nhanh chóng ấn dừng lại, tinh thần căng thẳng, nhưng từ camera giám sát của trường học, chỉ sau buổi học khiêu vũ thì bóng dáng của Nám Nám đã biến mắt, phía sau như thế nào thì cũng không thể biết được.
“Nám Nám của tôi!”