Mục lục
Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mộ Bắc Ngật không hề khó chịu, một tay vẫn giữ chặt cánh tay của Cố Tiểu Mạch không cho cô thoát ra, tay kia tùy ý lấy từ trong túi ra điện thoại di động, những ngón tay thon dài nhanh chóng gõ vài tiếng, sau đó một âm thanh đã được phát ra.



Mở đầu là giọng nói đầy mê lực trầm ấm của Mộ Ngật, “Cố Tiểu Mạch, nói em thích tôi, nếu không thì...”



“Em thích anh.” Giọng nói mềm mại, có vẻ mệt mỏi, không qua suy nghĩ mà buột miệng nói ra.



Phía sau là tiếng thở nặng nề ngắt quãng, mơ hồ.



sắc mặt Cố Tiểu Mạch tím tái, tiếp tục không chút thay đổi vẻ mặt nói: “Rất rõ ràng đây là đoạn âm thanh mà giám đốc Mộ đã dùng thủ đoạn vụng về thì mới có đoạn ầm thanh này, còn Cố Lan..."



Cố Tiểu Mạch chỉ muốn nói rằng thủ đoạn cắt lọc ý nghĩa đoạn âm thanh của anh so với Cố Lan Tâm là giống nhau, nhưng cũng đã kịp thời ngậm miệng.



Mộ Bắc Ngật nheo mắt, nhấc tay trực tiếp cởi hai cúc áo trên cùng, để lộ xương quai xanh đẹp đẽ, trên đó có dấu răng của Cố Tiểu Mạch cắn vào đó.



“Vậy cái này, em giải thích như thế nào.”



Anh nhìn cô chằm chằm, Cố Tiểu Mạch nghẹn họng không nói được lời nào, lại không thể nói, rõ ràng anh cũng cắn cô đúng ở vị trí đó?



Cô tức giận nhìn chằm chằm Mộ Bắc Ngật, cuối cùng tức giận giẫm lên mu bàn chân anh, tỏ ý không bằng lòng, giống như một con mèo bị nhổ lông.



Mộ Bắc Ngật nghiêng người ghé sát tai cô, giọng nói thờ ơ có chút khàn khàn, “Tôi không quan tâm em có nhớ chuyện đêm qua hay không, tóm lại, chuyện tôi đã tin tưởng sẽ không thay đổi, Cố Tiểu Mộ, tốt nhất là hãy chuẩn sẵn sàng để chấp nhận tôi đi nhé! Hửm?”



Chết tiệt, Cố Tiểu Mạch lại nhớ rất rõ những sự việc đêm qua, bao gồm cả câu nói tình cảm uyển chuyển của Mộ Bắc Ngật, làm tim cô đập loạn xạ, sự tự chủ và kiêu hãnh của cô gần như sụp đổ.



Cả hai người đích thân đưa Nám Nám đến nhà trẻ, khi khi bước xuống xe, Nám Nám thân thiết thơm vào má bên phải của Mộ Bắc Ngật một cái, nói lời tạm biệt đầy ngọt ngào.



Sắc mặt Cố Tiểu Mạch đanh lại, “Nám Nám, con bỏ rơi mẹ rồi sao?”



Nám Nám chu môi, “Nấm nhỏ, thơm một cái.”



Cố Tiểu Mạch ấm áp đưa má trái qua, sau khi được Nám Nám thơm thì liền nghe thấy tiếng cười trộm của Nám Nám: “Chà, con vừa thơm ông chú lợi hại lại vừa thơm lại Nấm nhỏ, đây cũng coi là nụ hôn gián tiếp của hai người rồi!



Câu nói vừa dứt, Nám Nám liền vội vàng tháo chạy.



Khuôn mặt của Cố Tiểu Mạch đanh lại, ho khan hai tiếng, Mộ Bắc Ngật cũng không nhịn được cười mà ra lệnh: “Lái xe đi.”



Chiếc xe Rolls-Royce vụt qua trường mầm non song ngữ, mọi người đều biết, trong bóng tối đôi mắt hằn học đó đang hận thù nhìn theo bóng dáng chiếc xe chạy xa dần.



Cố Tiểu Mạch, rốt cuộc là tại sao em lại phải đấu với tôi? Xem ra những bài học mà Nám Nám học được, em vẫn chưa từng khắc cốt ghi tâm cảm nhận được!



Cố Lan Tâm cởi hết lớp ngụy trang ra, kế sách trước mắt gần như nuốt chửng lý trí của cô ta.



Cố Tiểu Mạch và Mộ Bắc Ngật cùng nhau đến công ty, sau đó thì liền được cổ đông của công ty gọi đến để tổ chức một cuộc họp tạm thời, Dịch Bách bận nhiều việc nên đang để Cố Tiểu Mạch đi cùng với Mộ Bắc Ngật qua đó.



Khi đến gần phòng họp, Cố Tiểu Mạch cảm thấy bầu không khí yên tĩnh và tiêu điều, và nó giống như một cuộc họp phê bình nghiêm trọng vậy.



Mộ Bắc Ngật với đôi chân dài bước, ánh mắt sắc bén liếc nhìn mọi người, “Mọi người đến rất nhanh, người không biết còn tưởng rằng mọi người đều đã lên kế hoạch đầy đủ rồi.”



Giọng anh ấy điềm đạm, nhưng âm thanh vang lên lại rất rõ ràng.



Ngồi ở đây đều là những người đứng đầu có cổ phần lớn trong Mộ Thị, nhưng ánh mắt của họ bất giác rơi vào người phụ nữ đứng bên cạnh Mộ Bắc Ngật, trong khoảnh khắc khuôn mặt cô ấy lập tức trở nên khó coi.



“Giám đốc Mộ, chúng tôi ở Mộ Thị nhiều năm, nhìn anh từng bước đi lên. Hiện tại Mộ Thị đã phát triển đến địa vị không thể xem thường, anh không thể vì một người phụ nữa mà để Mộ Thị bị chôn vùi.”



“Huống hồ hình ảnh bên ngoài của giám đốc Mộ luôn rất tốt, không có các tệ nạn ăn chơi trác táng nhưng những vị công tử khác, nhưng trên mạng lúc này lại đang bàn tán rất nhiều, nên sẽ làm tổn hại đến hình tượng của giám đốc Mộ, đối với những ngày tháng sau này của doanh nghiệp cũng sẽ rất bất lợi!”



“Nghe nói chiều hôm qua trợ lý của giám đốc Mộ còn công khai nằm nghỉ ngơi trong phòng chờ của giám đốc Mộ? Có hợp lý lẽ không? Mộ Thị là nơi làm việc nghiêm túc, không phải là nơi để phụ nữ trèo lên giường!”



Các cổ đông đã chuẩn bị sẵn lời nói, ngay khi vừa mở miệng đã thì đã liên tiếp tố cáo, Mộ Bắc Ngật vẫn dùng sắc mặt điềm đạm để nhìn họ, đôi mắt dò xét đó dường như có thể nhìn ra được con ma núp sau những ông già này là ai?



Cố Tiểu Mạch cau mày, chỉ trích cô sao?



“Chúng tôi nghe nói gần đây Mộ Thị có chút vấn đề, tập đoàn Lập Thăng sẽ hủy bỏ hợp tác với Mộ Thị. Giám đốc Mộ, lẽ nào anh chưa từng nghĩ đến nguyên nhân sao? Có lẽ chính những người xung quanh đã làm chậm trễ công việc của anh!”



Những ngón tay thon dài của Mộ Bắc Ngật lần lượt gõ xuống bàn, không lên tiếng, đợi các cổ đông nói xong mới lên tiếng: “Vậy thì sao?”



“Chúng tôi đề nghị giám đốc Mộ sa thải người phụ nữ bên cạnh và cắt đứt liên lạc, nếu không thì chúng tôi e là không thể tiếp tục hỗ trợ giám đốc Mộ được nữa.” Ý tứ trong lời nói đã rất rõ ràng.



Ngay cả Cố Tiểu Mạch ngón tay buông thõng bên hông cũng có chút cứng lại, cô vô thức nhìn về phía Mộ Bắc Ngật ở bên cạnh, sắc mặt Mộ Bắc Ngật lạnh lùng một cách đáng sợ, “Không thể.”



Tất cả các cổ đông nhìn nhau, không ngờ thái độ của giám đốc Mộ lại kiên quyết đến như vậy!



Một trong những cổ đông lớn tuổi ngay lập tức đập bàn và nói một cách giận dữ: “Giám đốc Mộ, anh bây giờ chỉ đang mê muội đầu óc thôi, cần phải thức tỉnh kịp thời, nếu không thì chúng tôi tuyệt sẽ không bao giờ để ông Mộ làm loạn ở Mộ Thị đâu!”



“Nhà họ Mộ có hai dòng độc đinh, sao nào, các cổ đông muốn mời Mộ Thiếu Lãnh đến nhận chức à? Tôi có thể đảm bảo rằng trong vòng ba ngày anh ta sẽ thông báo nhà họ Mộ phá sản.”



“trong buổi lên án phê bình và chất vấn này, tại sao không để ông Mộ tới nói chuyện với tôi? Cổ đông Trần, tôi biết ông có quan hệ tốt với ông nội, nếu không thì tôi cũng đã ông về hưu rồi cùng ông nội tận hưởng tuổi già, ông thấy sao?” Hai cánh tay Mộ Bắc Ngật để trước ngực, đôi mắt không đáy sắc bén phóng về phía cổ đông vừa phê bình anh, sắc mặt lạnh lùng vô cùng khiến người ta không thể xem nhẹ.



Cố Tiểu Mạch đứng đó với vẻ mặt bình tĩnh.



“Giám đốc Mộ, chúng tôi không muốn người phụ nữ này ở lại công ty, lẽ nào giám đốc mộ lúc này lại vì người phụ nữ này mà chống lại chúng tôi sao! chỉ là một người phụ nữ thôi mà!”



Các cổ đông giận dữ nói.



Cố Tiểu Mạch cuối cùng không thể kiềm chế nổi nữa mà lạnh lùng nói: "Các cổ đông, nếu tôi rời đi, tập đoàn Lập Thăng có lại hợp tác với Mộ Thị không?”



“Đó là khi...”



Một trong những cổ đông suýt thì nhanh miệng nói ra nên đã thay đổi lời nói của mình: “Ý của cô là gì?”



“Tôi ngược lại còn không biết, hóa ra tôi đã đủ quan trọng để mức có thể tác động đến hành động của giám đốc Mộ rồi sao? Tôi từ chức rồi, nếu Lập Thành không muốn, vẫn là không hợp tác với Mộ Thị, quan niệm trao đổi đó, giám đốc Mộ không thể không nhìn ra.”



“Nếu giám đốc Mộ muốn sa thải tôi, tôi không có ý kiến, nhưng các cổ đông, trước khi mọi người hiểu được rõ chân tướng mọi việc thì cũng không có quyền gì mà chỉ chích nhưng hành động của tôi.”



Lông mày Cố Tiểu Mạch khẽ cau lại, trên gương mặt xinh đẹp mềm mại đang xuất hiện sự tức giận.



Lão Mộ đang muốn dùng các cổ đông gây áp lực lên Mộ Bắc Ngật, nhưng lại bị Mộ Bắc Ngật và Cố Tiểu Mạch giận giữa phản bác lại.



Sắc mặt của các cổ đông đều trở nên khó coi và “Hồng Môn Yến” này đã kết thúc trong sự thất bại của các cổ đông.



(*Hồng Môn Yến là một sự kiện lịch sử diễn ra vào năm 206 TCN tại Hồng Môn bên ngoài Hàm Dương, thủ đô của Triều đại nhà Tần.)



Sau khi rời khỏi phòng họp, Mộ Bắc Ngật nhìn Cố Tiểu Mạch với nụ cười trên môi, Dịch Bách từ một phía vội vàng đi tới, nhìn sắc mặt của hai người, như thể không hề nghiêm túc như anh ta nghĩ?



“Giám đốc Mộ, cuộc gọi hội nghị, rất khẩn cấp.”



“Đi qua đó trước đi!”



Cố Tiểu Mạch lùi sang một bên, nhìn Mộ Bắc Ngật vội vã rời đi, lúc này mới vô cảm quay trở lại tầng cao nhất.



Tầng cao nhất yên lặng vô cùng, Cố Tiểu Mạch bước ra khỏi thang máy thì đã nhìn thấy ba hoặc hai người đàn ông mặc đồ đen đang dỡ bỏ một thứ gì đó bên ngoài văn phòng của Mộ Bắc Ngật, làm ra tiếng động rất lớn, nhưng không có ai can thiệp để xử lí, giống như là đều bị mọi người đoạn tuyệt vậy.



Cố Tiểu Mạch chăm chú nhìn, lập tức đi đến đó, “Mọi người đang làm gì vậy?



Nhóm người mặc đồ đen nghe thấy tiếng quay đầu lại nhìn cô, họ đều đeo khẩu trang màu đen, nên không thể nhìn rõ khuôn mặt cụ thể, chỉ là ánh mắt trở nên dữ tợn.



“Theo yêu cầu của giám đốc Mộ là sẽ dỡ bỏ văn phòng này, cô Cố, cô vẫn chưa hiểu rõ sao, Mộ Thị sẽ không cần người phụ nữ như cô.”



Tổng giám đốc Mộ?



Cố Tiểu Mạch đương nhiên sẽ không tin, người trước mặt hoàn toàn không nhìn thấy gương mặt của anh ta. Cố Tiểu Mạch ổn định tâm trí: “Nếu đã là yêu cầu của giám đốc Mộ, vậy thì đợi anh ấy đến đây đích thân căn dặn, các người chắc chắc là tâm mình trong sạch không?”



Những người mặc đồ đen không định đối phó với Cố Tiểu Mạch, tự ý tháo bàn và ghế ra, tất cả đều bị ném xuống đất, phát ra tiếng động lớn.



Trong đó có một bình hoa đã bị vỡ vụn trên sàn, những mảnh vỡ văng đến bên chân Cố Tiểu Mạch.



Sắc mặt Cố Tiểu Mạch càng ngày càng trùng xuống, hét lên hai chữ: “Dừng tay!”



Những người đàn ông mặc đồ đen như thể không nghe thấy, tiếp tục nhấc tất cả những đồ vật trong văn phòng ra và đập nó xuống đất phát ra tiếng động lớn.



Cố Tiểu Mộ ngay lập tức bước tới để ngăn cản, người đàn ông mạnh mẽ hất cánh tay của Cố Tiểu Mạch ra, vẻ mặt hung dữ như muốn dồn cô vào chỗ chết.



Đột nhiên, Cố Tiểu Mạch bị người đàn ông mặc áo đen đẩy sang chiếc bàn bên cạnh, lưng đập vào góc bàn làm cho Cố Tiểu Mạch đau đến toát mồ hôi lạnh.



“Đừng có ở đây làm chướng mắt!”



“Hôm nay không chịu đi thì cũng phải đi!”



Người đàn ông mặc đồ đen tiếp tục tháo dỡ đồ đạc như chốn không người, Cố Tiểu Mạch gắng chịu qua cơn đau, “Ở đây có camera, nếu các người đột nhập trái phéo thì...”



Cố Tiểu Mạch chưa kịp nói xong đã có người chế giễu: “Cô nghĩ, camera giám sát ở đây có dùng được được không?”



Họ đã chuẩn bị từ rất sớm rồi, ở đây sẽ không có bất kỳ camera nào được mở.



Sau khi những người mặc đồ đen gần như đập phá đồ đạc xong thì đã thay đổi mục tiêu, nhìn Cố Tiểu Mạch đang đứng bên cạnh, Cố Tiểu Mạch giật mình khi nhìn thấy ba người mặc đồ đen đang đi về phía mình.



Bất giác, cô lùi lại hai ba bước về phía sau, phòng bị cảnh giác nhìn họ, “Các người định làm gì?”



“Cô nói xem.”



Một trong những người đàn ông mặc đồ đen thô bạo nắm lấy vai của Cố Tiểu Mạch, với sức lực cánh tay rất lớn hắn đã bóp chặt vai của Cố Tiểu Mạch, khiến cô có cảm giác như xương bả vai của mình đã bị vỡ nát.



Cố Tiểu Mạch gắng sức vùng vẫy, nhưng cũng không thể chống lại được sức lực to lớn của ba người đàn ông.



“Bây giờ cần tháo dỡ chính là cô rồi.”



Khóe môi người đàn ông mặc đồ đen khẽ nhếch lên, kéo thân thể gầy yếu của Cố Tiểu Mạch ra ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK