Lúc này cô ta hận Cố Tiểu Mạch vô cùng, đến chuyện nhìn ảnh của cô cũng không được!
Bỗng nhiên, Cố Tiểu Mạch liền mất đi khống chế mà hất bay cánh tay của Hoàng Hải, lao về chiếc tủ, cắn răng cắn lợi nắm chặt bức ảnh đó, hận thù ném xuống đất.
Ngay lập tức tấm kính vỡ tan, để lộ ra bức hình bên trong, Cố Lan Tâm chậm rãi cúi đầu, không còn gương mặt nho nhã trước kia, đôi mắt đầy thù hận cầm tấm ảnh của Cố Tiểu Mạch lên và xé nát từng chút một.
Hoàng Hải lườm Cố Chấn Hải, dường như đang muốn nói rằng, hãy nhìn con gái ngoan của ông đi, còn người mà bị con gái ngoan của cô châm biếm chính là Cố Tiểu Mạch.
Gương mặt của Cố Chấn Hải trở nên khó coi, trầm lặng nhìn về phía Cố Lan Tâm, “Lan Tâm, con đang tỏ ra thái độ gì vậy? Nửa đêm về đến nhà họ Cố thì lại mất kiểm soát như vậy, có chuyện gì thì nói với ba mẹ đi!”
“Ba à! không phải ba muốn “đeo bám” nhà họ Mộ sao? Không phải ngay từ đầu ba đã muốn con nắm thóp được Mộ Bắc Ngật sao?” Cố Lan Tâm ngồi xổm trên sàn nhà, giọng nói lạnh lùng vô cùng, những con sóng trong đôi mắt vùng lên thành bão lớn.
Còn Cố Chấn Hải thì lại cảm thấy bị sốc khi nghe được những lời nói thẳng thừng của Cố Lan Tâm, cũng may là xung quanh không có người, đến cả người làm cũng đều đã đi nghỉ ngơi, nếu không thì thể diện của ông Cố Chấn Hải cũng đã không còn!
“Lan Tâm, con bị sao vậy?”
Chỉ nhìn thấy Cố Lan Tâm từ từ đưa mắt lên nhìn, sắc mặt lạnh lùng vô cùng, lạnh lùng cười một tiếng, “Nếu muốn gả con vào nhà họ Mộ thì phải triệt tiêu Cố Tiểu Mạch, nó quá trướng mắt rồi, ba à, đáng nhẽ ra ba nên vì đại cục mà bỏ qua tình thân này chứ?”
Cố Chấn Hải hít thở một cách nặng nề, nhìn chằm chằm vào gương mặt lạnh lùng của con gái, ông cảm thấy lòng mình trấn động, con gái ông đã bị Cố Tiểu Mạch dồn ép đến cùng cực nên cô mới lộ ra dáng vẻ đáng sợ như vậy!
Một đêm dài hoảng loạn đã qua đi, lớp sương mù buổi sáng sớm đã bắt đầu lên cao, bầu trời đã chuyển thành màu trắng bạc.
Mộ Bắc Ngật suốt một đêm không ngủ, cả phòng bệnh đều tràn ngập một luồng không khí kỳ quái, sắc mặt của anh cũng lạnh lùng đến đáng sợ.
Dịch Bách không thể ngăn cản được giám đốc Mộ, lúc này anh ta nơm nớp lo sợ đứng ở trong phòng bệnh, nhìn Mộ Bắc Ngật đứng bên cạnh cửa sổ, châm một điệu thuốc trầm tĩnh hút, khi anh phả những luồng khói thuốc sắc mặt lạnh lùng vô cùng.
Mộ Bắc Ngật nhìn ra phía bên ngoài khung cửa sổ hồi lâu rồi lạnh lùng nói: “Vụ tai nạn điều tra thế nào rồi?”
“Thưa sếp, tối hôm qua tên tài xế xe chở hàng cấp cứu thật bại, 12 giờ đêm thì đã tử vong, còn chiếc xe chở hàng đó thì cũng bị kiểm tra được là chiếc xe bị mất kiểm soát.”
Đây rốt cuộc là một vụ tai nạn ngoài ý muốn, hay là có âm mưu?
Chỉ cần Mộ Bắc Ngật về nhà tìm kiếm một chuyến thì sẽ biết được thôi. Mộ Bắc Ngật thay một bộ quần áo vest, một cái cười khẩy chợt xuất hiện trong hốc mắt, ớn lạnh vô cùng.
Ra viện từ sáng sớm, lái xe gấp gáp đi về biệt thự. Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!Bà Mộ ở trong biệt thự đã tỉnh dậy từ rất sớm, hôm qua vụ tai nạn xe trên đường quốc lộ vẫn chưa được đăng lên báo, đối tượng được đề cập đến trong đó là giám đốc Mộ cho nên trước tiên vẫn nên giấu kín chuyện này.
Ông Mộ hai ngày này đã bị Mộ Bắc Ngật chọc tức đến ngất đi, ông ở trong nhà hôn mê suốt hai ngày nên vẫn chưa biết chuyện.
Cho nên bà Mộ mới âm thầm động tay chân vào để cho Mộ Bắc Ngật biết tay.
Nhưng, không đợi để bà Mộ đắc ý quá lâu, cánh cửa phòng xuất hiện một bóng người cao ráo làm cho bà Mộ sợ xanh mặt, bà Mộ tay run rẩy cầm cốc cà phê, sắc mặt kinh hãi nhìn ra phía ngoài cửa!
Đôi mắt Mộ Bắc Ngật dường như đóng băng đến từng chút một, trên thân người tỏa ra một luồng khí âm u lạnh toát đầy phẫn nộ khiến con người ta cảm thấy phát run, “Sao nào, bà Mộ nhìn thất tôi sao lại giống như nhìn thấy ma vậy?”
Tối qua vừa xảy ra tai nạn xe, hôm nay Mộ Bắc Ngật lại đã xuất hiện ở đây rồi?
Nhìn dáng vẻ của anh dường như là không có chút dấu hiệu của việc bị thương rất nặng, trái tim bà Mộ như nhảy ra khỏi lồng ngực vì bị Mộ Bắc Ngật nhìn chằm chằm soi xét không rời.
Bà Mộ liên tục phải thu lại những cảm xúc trên gương mặt, cố gắng tỏ ra vẻ mặt ôn hòa đứng dậy: “Không phải, chỉ là bà cảm thấy kinh ngạc khi thấy Bắc Ngật lại qua đây sớm như vậy thôi, cháu đến tìm ông nội sao?”
“Bà Mộ có biết chuyện hôm qua cháu đã bị tai nạn xe trên đường quốc lộ không?”
Bà Mộ không ngờ Mộ Bắc Ngật lại trực tiếp đề cập đến một cách rõ ràng như vậy, toàn thân bà run rẩy một chút rồi cố ý căng thẳng hỏi, “Cái gì? Bắc Ngật, cháu bị thương rồi? Không sao chứ, sao không có thông báo gì vậy chứ!”
Khuôn mặt của bà Mộ được che giấu rất tốt nên không hề lộ ra một chút sơ hở nào.
Đôi mắt Mộ Bắc Ngật chợt có một sự lạnh lẽo thoáng qua, nhẹ nhàng nắm chắc được suy nghĩ của người khác, khóe mộ khẽ nhếch lên cũng khiến bà Mộ cảm thấy sởn gai ốc.
Anh thăm dò trong chốc lát rồi dừng cuộc đối thoại, “Tôi đến tìm ông nội.”
Chỉ đến khi Mộ Bắc Ngật đi vào trong phòng thì bà Mộ mới âm thầm thở phào một hơi, sau đó thì sắc mặt liền trở nên hận thù, tên tiểu nghiệt chủng lúc này lại dám dò xét bà, đáng chết mà!
Ở phía bên kia, Cố Tiểu Mạch lại một lần nữa gặp lại Cố Chấn Hải ở cổng nhà trẻ, chỉ một chốc sắc mặt của Cố Tiểu Mạch đã lạnh lùng trở lại.
Nám Nám lời nghiêm nghĩa chính nói: “Nấm nhỏ, lại là ông ngoại xấu xa, mẹ có cần con gọi bảo vệ trường đuổi ông ấy ra ngoài không?”
Cố Tiểu Mạch lạnh lùng hứ một tiếng, “Mẹ có thể giải quyết, Nám Nám, con vào lớp học đi, nhớ rõ lời của mẹ đã dặn, biết chưa nào?”
“Vâng ạ, vâng Nấm nhỏ cố lên nhé!” Nám Nám giơ ngón tay cái lên cổ vũ với Cố Tiểu Mạch, sau đó thì đeo chiếc cặp sách nhỏ kiểu cách Anh Quốc vào bên trong trường mẫu giáo quý tộc, Nám Nám bước những bước nhỏ vừa quay đầu quan sát Cố Chấn Hải.
Đồng thời vào lúc này Cố Chấn Hải cũng nhìn thấy bé gái giống hệt với Cố Tiểu Mạch đó đang lộ ra một nụ cười kinh bỉ đối với ông!
Cố Chấn Hải kiềm nén cơn nóng giận và nhìn thấy Cố Tiểu Mạch đang bước từng bước về phía ông.
Trong ngữ khí lạnh lùng xen lẫn cơn phẫn nộ cuồn cuộn, “Ông lại đến đây làm gì?”
Cố Chấn Hải nhíu mắt nhìn Cố Tiểu Mạch và dự định là sẽ nói tất cả mọi chuyện cho thật rõ ràng, “Cố Tiểu Mạch, ba đến là muốn hỏi con, con có thích giám đốc Mộ không?”
Hơ, có phải là đang giúp con gái của ông loại bỏ trở ngại không.
Cố Tiểu Mạch kiềm nén lại sự thất vọng, lạnh lùng nói: “Ông Cố không cần lo lắng, tôi không đến mức phải đi đến bước phá hoại hôn lễ của Cố Lan Tâm đâu! Đồng thời, người không động chạm vào tôi, tôi cũng sẽ không động chạm vào họ, tốt nhất là đừng động đến giới hạn cuối cùng của tôi, nếu không thì hậu quả thế nào thì không ai biết được đâu?”
Thân người nhỏ bé nhưng lại tỏa ra một khí chất có thể khiến ông Cố Chấn Hải có chút kinh hãi.
Sắc mặt của Cố Chấn Hải bất chợt trở nên phẫn nộ, “Mày nói mày không câu dẫn giám đốc Mộ, vậy chuyện hôm qua ở bệnh viện là thế nào, mày đơn thuần là muốn nhìn Lan Tâm không vui đúng không? không thể nhìn được những điểm tốt của con bé cho nên mới dùng cái thủ đoạn vụng về xấu xa như vậy sao?”
Nghe đến đây hai bàn tay buông thõng hai bên hông của Cố Tiểu Mạch chợt nắm chặt lại, nắm chắt đến mức tạo thành tiếng răng rắc, nếu người trước mặt này không có quan hệ máu mủ gì với cô thì cô nhất định sẽ hận thù giơ tay cho người đàn ông này một cái tát.
“Ông nói đủ chưa vậy?”
Giọng nói của Cố Tiểu mạch lạnh lùng trở lại, nhìn chằm chằm về phía Cố Chấn Hải một lúc.
Cố chấn Hải âm thầm nắm chặt nắm đấm, cuối cùng thì nói lời cảnh cáo: “Lan Tâm còn một tháng nữa là kết hôn rồi, ba không hi vọng thời gian này sẽ xảy ra bất cứ chuyện gì nữa, Tiểu Mạch, ba đến là muốn nói với con, thứ không thuộc về con thì mãi mãi sẽ không thuộc về con, ba nhìn giám đốc Nam kia cũng rất tốt, tại sao con lại cứ muốn cướp đi thứ thuộc về Lan Tâm chứ?”
Nếu Cố Tiểu Mạch muốn dựa vào giám đốc Nam mà anh ta thì lại đang cố xoa dịu quan hệ với Cố Tiểu Mạch…
Nhìn thấy đôi mắt Cố Chấn Hải lộ ra nụ cười tham lam thì Cố Tiểu Mạch lại giống như ăn phải Thư Hoàng đến nỗi không nói nên lời, cô mím chặt một, kìm nén lại cơn phẫn nộ, “Cố Chấn Hải, ông coi con gái ông đều là đồ vật để mua bán sao, cái gì cũng không thể so sánh được với Cố Thị của ông có đúng không? Ông đừng quên, mẹ ruột tôi là người đã tự tay nâng đỡ ông, ông có tin là tôi sẽ giành Cố Thị lại không?”
Đọ độ thâm sâu sao?
Tuyệt tình sao?
Khi Cố Chấn Hải tuyệt tình, mẹ của cô đã phải đơn độc, đau khổ tột cùng, năm Cố Tiểu Mạch 18 tuổi đã bị nhận một cái bạt tai và khi cô bị đuổi đi thì Cố Chấn Hải cũng không hề có chút thương xót!
Câu nói của Cố Tiểu Mạch trong phút chốc đã chọc giận ông Cố Chấn Hải, ông ta lộ ra khuôn mặt hung ác: “Cố Tiểu Mạch, tao đã lựa lời khuyên bảo rồi, mày đừng có mà không biết điều như vậy? Nếu mày không chịu nhường thì có phải là mày không muốn cứu con mày nữa không? Cái thứ đó mà chết rồi thì mày có thể không quan tâm không, đừng có động đến giới hạn của tao, tao cảnh cáo mày!”
Con giun xéo lắm cũng quằn, Cố Chấn Hải hổn hển lấy Nám Nám ra để uy hiếp Tiểu Mạch!
Chưa bao giờ cô lại cảm thấy hối hận khi phải sinh ra trong nhà họ Cố và có một người ba như Cố Chấn Hải như thế này.
Có lẽ ông ta cưng chiều yêu thương Lan Tâm càng nhiều thì đối với cô mà nói thì từ trước đến nay đều không hề có thứ tình thân máu mủ ruột thịt.
Cố Tiểu Mạch giấu đi bàn tay đang nắm chặt của mình, “Vậy tất cả mọi thứ Cố Lan Tâm đã làm tôi đều đã có chứng cử đủ để tống chị ta vào tù, vậy nên nếu ông muốn con gái bảo bối của mình phải ngồi tù thì ông cứ thử xem!”
Câu nói vừa dứt thì Cố Tiểu Mạch đã không thèm nhìn Cố Chấn Hải thêm một lần mà trực tiếp đi qua người ông ta và bước lên chiếc xe taxi rời đi.
Chỉ đến khi lên xe có thể của Cố Tiểu Mạch mới hoàn toàn buông bỏ được sự phòng bị mà trở nên run rẩy, trong ánh mắt trống trải vô hồn đem theo sự chán nản.
Đúng thật là tình cảm cha con ruột thịt, đến cả phong cách làm việc gì cũng rất giống nhau!
Nám Nám, Cố Tiểu Mạch mất đi tất cả thì cũng sẽ phải chăm sóc cho cô bé trưởng thành, bệnh tình của Nám Nám thực sự là không thể chậm trễ được nữa.
Sau ngày Vương Dật trốn thoát thì đã được Lan Tâm cứu trở lại và giấu hắn trong một khu nhà của Thành Đô, không dám ló mặt ra.
Lúc này, Cố Tiểu Mạch lại nhận được điện thoại của Vương Dật.
Đôi mắt của cô ngay lập tức trở nên sắc bén đem thêm sự nghi hoặc bắt máy: “Alo!”
Giọng nói của Vương Dật có chút trầm ồm dường như là đang cố ghì thấp giọng xuống mở lời, “Cố Tiểu Mạch, cô còn muốn cứu con gái cô không? Nếu cô muốn cứu thì hãy đem 50 vạn đồng đến gặp tôi, nếu không thì, tôi dám bảo đảm là dù tôi có chết thì cũng sẽ không đưa tủy cho con gái cô đâu!”
Tiếng còi báo động trong lòng Cố Tiểu Mạch vang lên từng hồi đả kích khiến nhịp tim của Cố Tiểu Mạch không thể không bị biến động.
Lòng Cố Tiểu Mạch trấn động, sự kiên cường bình tĩnh cùng sự tự chủ suýt nữa thì sụp đổ, cô với ánh mắt lạnh lùng nói: “Vương Dật, anh có ý gì?”
“Chỉ cần mang 50 vạn đồng đến địa chỉ này cho tôi thì tôi sẽ đi cùng cô đi cấy ghép tủy, thời gian này lẽ nào không phải đang muốn tìm tôi sao? Nếu không có tôi cô con gái của cô không thể cứu được rồi!”
Vương Dật tối sầm mặt nhếch khóe môi, phút chốc đã làm cho sắc mặt của Cố Tiểu Mạch đã thay đổi hoàn toàn!
Cố Tiểu Mạch nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, đối với sự uy hiếp của Vương Dật, Cố Tiểu Mạch không biết có nên tin hay không, lại càng không dám lấy sinh mạng của Nám Nám ra để đùa được.
Chỉ là 50 vạn đồng thôi sao?
Cố Tiểu Mạch ngập tràn sự nghi hoặc, lại bị Vương Dật nắm chắc điểm yếu nên cô đành cắn chặt môi, cuối cùng thì tắt ngang cuộc gọi và không để ý đến hắn nữa.
Nhưng trên đường về nhà họ Nam, Vương Dật liên tục gửi đến rất nhiều những đoạn tin nhắn thoại uy hiếp, sắc mặt của Cố Tiểu Mạch trở nên xám xịt.