Mục lục
Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nám Nám của cô sẽ thế nào đây, giọt lên nơi khóe mắt Cố Tiểu Mạch bất giác trào ra, lăn dài trên má rồi rơi từng giọt xuống đất.



Cố Tiểu Mạch yếu ớt nhắm chặt hai mắt, hai tay thì lại càng nắm chặt hơn.



Chính vào lúc Cố Tiểu Mạch hoàn toàn tuyệt vọng thì Mộ Bắc Ngật đã tìm được căn phòng mà Cố Tiểu Mạch đang ẩn trốn, đối với cây xà ngang đang lăn về phía mình và cả những cây cột đang liên tục đổ sập, nếu không kịp thời ra được bên ngoài thì tất cả cây xà ngang của tầng hai sẽ đều đổ sụp xuống mất!



Đến lúc đó, có hội thoát ra chỉ có thể bằng 0!



Anh nhìn căn phòng đang được đóng chặt ở trước mắt, anh có thể cảm nhận được người bên trong chính là Cố Tiểu Mạch, anh muốn mở cửa nhưng bên trong đã bị khóa trái.



Giọng nói của Mộ Bắc Ngật cũng bị âm thanh của những đồ vật rỡ vỡ lấn át, “Cố Tiểu Mạch.”



Trên gương mặt tuấn tú tràn ngập hắc khí nặng nề, anh giơ chân đá vào cánh cửa một cách quyết đoán và mạnh bạo, dùng hết sức đạp hết nhát đạp này đến nhát đạp khác!



Sau lưng Mộ Bắc Ngật toàn bộ là ngọn lửa nóng bỏng, chất liệu cao cấp của bộ áo vest được đặt may khi đứng trước ngọn lửa cũng không thể chịu đựng được sức nóng, Mộ Bắc Ngật hét lớn một tiếng, rồi dùng sức bình sinh đá thật mạnh vào cánh cửa.



Cánh cửa, bất chợt bật mở!



Ngay lập tức bóng dáng Cố Tiểu Mạch đang mê man sắp ngất đi đang trốn dưới chiếc kệ sắt đã lọt vào trong tầm mắt của anh, bóng lưng đơn độc lẻ loi của cô khiến đôi mắt anh cay xè, trong đôi mắt sâu hun hút ẩn giấu cơn sóng của sự tuyệt vọng.



Mộ Bắc Ngật nhanh chóng lao về phía cô, hai tay nhấc chiếc kệ sắt ném sang đống lửa cháy bên cạnh, chiếc bàn cũng bị Mộ Bắc Ngật đá bay!



Cố Tiểu Mạch nhắm mắt, những giọt nước mặt trong veo chảy xuống, nhưng cô lại cảm nhận được có một bàn tay ấm nóng đang vuốt đi những giọt nước mắt của mình.



Cố Tiểu Mạch không biết bản thân mình lúc này còn đang tỉnh táo hay không, tại sao vào lúc này lại có người đến để cứu cô chứ, có thể là cô đã chết rồi chăng?



Lông mày của Mộ Bắc Ngật bị nhuộm một lớp khói mù nặng nề, lúc này lại không thể dừng lại, anh lập tức bế Cố Tiểu Mạch lên rồi quay người chạy ra ngoài.



Cố Tiểu Mạch lúc này đã cảm nhận được nhiệt độ ấm áp của cơ thể người, thân nhiệt của con người trong thời khắc nguy hiểm này đã không màng mọi thứ liều lĩnh đến cứu cô.



Cơ thể cô yếu ớt run rẩy, ánh sáng của ngọn lửa lan ra khắp xung quanh thân người, Cố Tiểu Mạch từ từ mở mắt, bất chợt, trái tim cô liền nhói lên.



Giống như vô số mũi kim đang đâm vào vậy, tê dại, trấn động trong lòng!



Cố Tiểu Mạch nhìn thấy gương mặt hung bạo của Mộ Bắc Ngật một cách rõ ràng, vẻ mặt anh lạnh lùng không chút biểu cảm, phía trước mặt họ là đám lửa hung hăng đang lao thẳng về phía họ giống như là đang muốn chiếc đấu đến cùng vậy.



Mộ Bắc Ngật lại không ngừng bế cô tránh khỏi nguy hiểm, trong lòng Cố Tiểu Mạch chấn động, “Mộ…Mộ Bắc Ngật?”



Có phải là cô đang bị ảo giác không, cô đi một mình đến nơi này nhưng tại sao Mộ Bắc Ngật lại có thể đến đây để tìm cô được chứ?



Hay là trong lòng cô lúc này đang quá nhớ nhung Mộ Bắc Ngật nên đã sinh ra ảo giác?



Mộ Bắc Ngật nín thở không nói một lời mà chỉ đặt bàn tay ở eo của cô vỗ nhẹ giống như là đang muốn an ủi cô vậy.



Xà nhà bị sập xuống ở trước mặt đã trở thành trở ngại của họ, nó chắn ngang con đường chạy thoát của họ, ngọn lửa càng ngày càng lớn, anh đã có thể nhìn thấy ánh mặt trời lấp ló rồi.



Mộ Bắc Ngật bất chợt dùng một lực rất lớn, ôm chặt Cố Tiểu Mạch, gầm thét một tiếng, rồi đột ngột nhấc chân đá cây xà nhà sang một bên, bỏ mặc đi vết bỏng rát trên chân và sự đau đớn rõ ràng, mạnh mẽ mở ra một con đường để thoát ra ngoài.



Dịch Bách ở bên ngoài đã đem theo thuộc hạ bắt lại Vương Dật ở một đường hầm của công trưởng cách nơi này không xa, đây chính là mệnh lệnh của Mộ Bắc Ngật!



Dịch Bách không dám làm trái, nhìn Vương Dật bị mất một chân thảm hại nằm trên nền đất, đôi mắt Dịch Bách lộ ra ánh nhìn hận thù dữ tợn, lúa này anh lại chỉ có thể căn dặn thuộc hạ phải trông chừng hắn cho thật cẩn thần, sau đó thì mới quay người nhanh chóng chạy hướng về phân xưởng bỏ hoang!



Vương Dật mặc dù đã bị bắt lại thì hắn ta lúc này vẫn nằm trên nền đất với dáng vẻ ngang ngược không chịu quy phục, trên gương mặt hắn lộ ra nụ cười thâm sâu mà đắc ý, “Ngọn lửa lớn như vậy, người nhất định là sẽ bị ngạt chết rồi thiêu chết ở trong đó, thiêu đến nỗi xương cốt cũng không còn, giám đốc Mộ lao vào trong như vậy, sợ rằng sẽ cùng nhau bỏ mạng rồi!”



Hắn ta lạnh lùng cười một tiếng, sắc mặt thuộc hạ ở bên cạnh lại lạnh băng như không, nhấc chân đạp mạnh vào phần đùi của hắn, vốn dĩ cảm giác gãy chân vẫn chưa được thuyên giảm lúc này lại phải nhận một chú đạp như vậy khiến Vương Dật không thể chịu đựng được mà gào thét lên.



Dịch Bách đem theo thuộc hạ đứng ở tầng một, nhìn thấy ngọn lửa bên trên bùng lên càng ngày càng lớn, lúc này đến chuyện có thể đi lên đó cũng là chuyện rất khó, thậm chí đến chuyện quan sát cũng không có cách nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK