Mục lục
Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phòng bệnh của Cố Lan Tâm ở lầu dưới, cô ta đang xoa chiếc bụng phẳng lì của mình rồi lộ ra nụ cười hiền từ của một bà mẹ chuẩn bị sinh con vậy.



Cánh cửa phòng bệnh bật mở để lộ khuôn mặt gầy gò của Mộ Bắc Ngật, Cố Lan Tâm bất ngờ ngước mắt nhìn vế phía đó, cô ta bắt đầu diễn kịch rồi.



Cố Lan Tâm nở nụ cười tươi tắn và cởi mở, nóng lòng muốn báo tin vui này cho Mộ Bắc Ngật ngay lập tức, “Bắc Ngật, anh đến rồi, nghe nói anh bị thương, mau cho em xem là ở đâu vậy.”



Cố Lan Tâm hạ chân xuống vì muốn bước xuống giường thì lại bị Mộ Bắc Ngật ngay lập tức chặn lại, “Không cần.”



Động tác của Cố Lan Tâm chợt trở nên cứng đờ, sau đó thì bộc lộ ra dáng vẻ đang khổ: “Bắc Ngật, anh vì cứu Tiểu Mạch mà đã phải chịu nhiều vết thương đến như vậy, nếu để ông Mộ biết thì ông ấy sẽ buồn bã đến thế nào chứ.”



Cố Lan Tâm cúi đầu, lộ ra biểu cảm vừa phức tạp lại vừa đau khổ, ý đồ của cô ta là muốn kích động một chút sự ấm áp của Mộ Bắc Ngật.



Hai lần “làm tình giả”, tất cả chứng cứ và dấu vết đã được cô ta che giấu một cách hoàn hảo, đặc biệt là buổi tối cách đây không lâu, càng khiến Mộ Bắc Ngật tin tưởng nói là thật.



Chỉ cần cô ta nắm đúng điểm trọng yếu thì sẽ không để cho bất cứ ai có thể phát hiện ra, kể cả Mộ Bắc Ngật!



Mộ Bắc Ngật nhìn sâu vào trong mắt cô ta, lúc này Cố Chấn Hải và Hoàng Mai ở bên ngoài cố ý đi vào để giảm bớt bầu không khí căng thẳng: “Lan Tâm, còn ngây ra đó làm gì, còn không mau nói ra thông tin tốt này cho giám đốc Mộ nghe đi chứ, giám đốc Mộ thích trẻ con như vậy nghe thấy nhất định là sẽ rất vui.”



Sắc mặt Mộ Bắc Ngật lạnh tanh, lời nói ra trái lại còn không chút nể mặt mà nói: “Ai nói là tôi thích?”



“Đứa con của Cố Tiểu Mạch giám đốc Mộ thích như vậy thì cuối cùng cũng chỉ là con của người ta, đến lúc Lan Tâm của chúng ta sinh ra đứa con của giám đốc Mộ, thì giám đốc Mộ nhất định là sẽ rất thích.” Hoàng Mai đắm chìm trong mộng tưởng, đinh đinh trong lòng mà nở nụ cười, đến lúc này để xem người phụ nữ Cố Tiểu Mạch kia còn có mặt mùi nào để xen vào không!



Hoàng Mai nói ra mà không cần phải suy nghĩ, bà hoàn toàn không phát hiện ra sắc mặt của Mộ Bắc Ngật lại càng lạnh lùng hơn trước, không có một chút sự ấm áp này, sắc mặc lạnh đến đáng sợ.



“Đứa trẻ mà tôi thích thì chỉ có Nám Nám.”



Một câu nói ngắn gọn của anh đã làm cho hai vợ chồng Cố Thị và Cố Lan Tâm rơi vào trạng thái gượng gạo đến cực điểm, đặc biệt là Cố Lan Tâm, nó giống như một sự xúc phạm nặng nề, đến cả gương mặt nhợt nhạt yếu ở của cô ta cũng trở nên biến dạng, Cố Lan Tâm bất chợt ngẩng đầu lên nhìn rồi nhanh chóng đi về phía Mộ Bắc Ngật, không màng điều gì mà sà vào lòng anh, “Bắc Ngật, bây giờ em đang mang thai con của anh mà, sao anh lại…”



“Có phải là con của tôi hay không thì vẫn chưa chắc được mà, Lan Tâm, khi trước tôi sẽ tin là cô sẽ không làm ra những chuyện như vậy, nhưng có những người lại quá ngu xuẩn, dễ dàng bộc lộ ra những suy nghĩ trong lòng, tôi khuyên cô vẫn nên đừng để những người nào đó sai khiến nữa thì sẽ tốt hơn đấy.”



Mộ Bắc Ngật khi trước đúng thật là không tin một người dịu dàng như Cố lan Tâm lại làm ra những chuyện như vậy, nhưng hiện tại đã có rất nhiều điều đã chỉ ra cô ta có thể trở thành một quân cờ giúp kiểm soát anh của lão Mộ, nên cô ta cũng sẽ có thể làm ra những chuyện độc ác giống như ông ta vậy!



Còn câu nói này của anh thì lại ngấm ngầm chỉ ra một cách vô cùng rõ ràng, ngay lập tức đã làm cho gương mặt của Cố Chấn Hải và Hoàng Mai có chút trùng xuống.



“Trong thời kỳ mang thanh có thể làm giám định huyết thông, vậy nên chi bằng hãy thử xem có phải là con của tôi không?”



Khóe môi Mộ Bắc Ngật khẽ nhếch lên, ánh mắt sắc bén giễu cợt.



Còn Cố Lan tâm, rõ ràng lại đang ôm Mộ Bắc Ngật nhưng lại có thể cảm nhận được sự vô tình và lạnh nhạt của anh, ngay sau đó trái tim cô ngừng đập giống như là đang bị nhấn chìm vào trong lớp băng lạnh vậy.



Cùng lúc đó, Mộ Bắc Ngật đã hất cánh tay của cô ra, sau đó lùi lại phía sau, “Nếu không muốn làm giám định thì có thể phá đi, đứa trẻ đều phải bỏ đi thì cô nghĩ thế nào?”



“Bắc Ngật.” Cơ thể Cố Lan Tâm lảo đảo muốn ngã xuống.



“Hôn lễ của chúng ta cũng là do ông nội một tay ủng hộ mà, Bắc Ngật, anh thật sự phải tuyệt tình với em đến như vậy sao, anh như vậy em thật sự là không thể sống tiếp được nữa đâu!” Cơ thể của Cố Lan Tâm run bần bật không ngừng, đôi mắt có chút đỏ, khiến ai nhìn cũng cảm thấy xót xa!



Nhưng lúc này Mộ Bắc Ngật lại không cảm thấy vậy, anh vẫn tỏ ra dáng vẻ lạnh nhạt, điềm tĩnh nhìn Cố Lan Tâm, từng câu từng chữ nói ra sự thật một cách rõ ràng: “Từ đầu tôi chưa bao giờ nhắc đến chuyện kết hôn.”



Câu nói vừa dứt, Mộ Bắc Ngật liền quay người rời khỏi phòng bệnh, không chút để tâm đến Cố Lan Tâm ở phía sau.



Cố Lan Tâm siết chặt những ngón tay của mình, móng tay cứ như vậy mà đâm vào lòng bàn tay, cho đến khi những giọt máu đỏ thẫm chảy ra mới thôi, gương mặt trắng bệch biến dạng, khát vọng báo thù không ngừng vực dậy trong lòng cô ra!



Cố Tiểu Mạch!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK