Giọng nói yếu đuối của Mộ Bắc Ngật truyền vào tai cô khiến Cố Tiểu Mạch đau lòng.
Cố Tiểu Mạch cắn môi, cô buồn bực vì lại bị anh bắt nạt, cô không thể nào làm theo ý của mình, nhưng cuối cùng vẫn hạ tay xuống.
Cô bất lực nhắm mắt, lúc mở mắt ra, đôi mắt trở lại long lanh: “Bây giờ Tổng giám đốc Mộ lại diễn kịch giỏi như thế này sao?”
Mồm miệng lanh lợi đó, trước giờ đều rất biết cách chiếm ưu thế.
Mộ Bắc Ngật sa sầm mặt mày, sau đó buồn bực nói: “Cố Tiểu Mạch, có phải cảm thấy tôi đối xử với cô quá tốt nên mới không kiêng nể gì cả? Hả?”
“Gì cơ?”
Cố Tiểu Mạch vừa lên tiếng hỏi, cô đã bị Mộ Bắc Ngật ôm eo, cả người cô nhào vào lòng Mộ Bắc Ngật.
Cố Tiểu Mạch bất ngờ hét lên một tiếng, khuôn mặt hiện lên sự hoảng hốt, Mộ Bắc Ngật sắc mặt khó coi ôm Cố Tiểu Mạch đi đến ghế phụ lái, bước đi rất nhanh.
Cô đã nghĩ đến việc đánh Mộ Bắc Ngật hoặc chân tay đạp loạn xạ nhưng lúc nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của Mộ Bắc Ngật, cô không nỡ làm như thế.
Mặc dù cô che giấu cảm xúc rất tốt, từ đầu đến cuối đều duy trì khuôn mặt lạnh lùng nhưng cuối cùng vẫn không chống cự lại.
Mộ Bắc Ngật một tay mở cửa xe một tay nhét Cố Tiểu Mạch vào bên trong xe, cảnh tượng này đã lọt vào mắt Nam Thần An đang đứng trên tầng.
“Một lần không chết không có nghĩa… sau này sẽ không, hai người không thể dây dưa với nhau nữa.” Khuôn mặt u ám, Nam Thần An nhếch miệng cười mỉa mai, lửa giận trong mắt đã bị dập tắt.
Cố Tiểu Mạch bị nhét vào xe, khuôn mặt tức giận, Mộ Bắc Ngật nghiêng người về phía trước, lần này Cố Tiểu Mạch đã có sự đề phòng, cô ngả người về phía sau, nhìn anh đầy cảnh giác.
Cuối cùng cũng có biểu cảm khác rồi.
Mộ Bắc Ngật nhếch miệng cười, dịu dàng nói: “Chưa thắt dây an toàn.”
Biết được là mình nghĩ nhiều, Cố Tiểu Mạch lập tức cụp mắt xuống, che đi ánh mắt buồn bực, cô cúi đầu nói: “Tôi tự thắt.”
Mộ Bắc Ngật không làm khó cô, anh đóng cửa xe rồi đi sang bên ghế lái.
Thật ra Cố Tiểu Mạch rất muốn hỏi một câu, người bệnh có thể lái xe? Nhỡ hai người đều chết ở trên xe thì sao?
Cô liếc nhìn khuôn mặt nghiêm nghị của Mộ Bắc Ngật, cố gắng đè suy nghĩ này xuống.
“Muốn nói gì?”
Mặc dù Mộ Bắc Ngật không quay đầu nhìn cô nhưng anh có thể cảm nhận được tất cả, anh lên tiếng hỏi.
Câu nói của Mộ Bắc Ngật khiến Cố Tiểu Mạch kinh ngạc, cô suýt nữa thì quên, cô với anh đang xem ai nhẫn tâm hơn cơ mà, cô với anh giống như con thỏ trắng và con sói xám, không có cơ hội lật ngược tình thế.
Lúc này không bộc lộ cảm xúc của mình là cách chính xác nhất!
Cố Tiểu Mạch mím môi, không trả lời câu hỏi của anh: “Dẫu sao cũng không phải là nhớ anh.”
“Tôi không nói… cô nhớ tôi.” Ánh mắt Mộ Bắc Ngật bỗng trở nên vui vẻ, giọng nói có chút trêu đùa.
Anh đang lái xe, nghiêng đầu nhìn cô cười cười, Cố Tiểu Mạch lại một lần nữa trúng kế của anh.
Cô cắn đôi môi hồng hào của mình, khuôn mặt thẹn quá hóa giận, sau đó nhìn thẳng về phía trước: “Tôi thật sự không nhớ anh.”
Mộ Bắc Ngật thấy cô bực bội nên không trêu cô nữa, thu lại ánh mắt trêu chọc, anh chăm chú lái xe.
Chiếc xe lăn trên đường, lúc này Cố Tiểu Mạch mới có tâm trạng để suy nghĩ, hình như Mộ Bắc Ngật đổi một chiếc xe khác rồi, không giống với chiếc xe trước đây.
Thảm ở chỗ ghế phụ lái cũng không có dấu gót giày cao gót của Cố Lan Tâm, thậm chí trong xe cũng không có mùi nước hoa Estée Lauder mà Cố Lan Tâm thích nhất, Cố Tiểu Mạch không biết có phải là phụ nữ rất nhạy cảm không, tóm lại, lúc cô có suy nghĩ này cô bỗng cảm thấy mình có chút hèn hạ, cô cười mỉa mai chính mình.
Nguy hiểm sắp đến.
Mộ Bắc Ngật nhìn về phía trước, bỗng nhiên trước mặt xuất hiện một chiếc xe tải giống như đêm mưa đó, chiếc xe lao về phía xe của Mộ Bắc Ngật.
Ánh mắt Mộ Bắc Ngật hiện lên sự nguy hiểm, anh lập tức nghiêm mặt lại, anh chỉ kịp nói một câu: “Nắm chặt!”