Cố Tiểu Mạch nghe thấy giọng nói kèm theo quở trách, cô giống như một em bé phạm lỗi, bĩu môi né tránh ánh mắt của anh.
Nhưng Mộ Bắc Ngật lại không làm theo ý của cô, anh chạm vào cằm của cô bắt cô phải ngẩng đầu nhìn anh, môi mấp máy, “Quả nhiên hôm nay đưa cô đến đây là một lựa chọn đúng đắn.”
Cái gì cơ???
Cố Tiểu Mạch ngây người, mặt đơ đơ, ánh mắt Mộ Bắc Ngật tối sầm, đừng có nói Cố Tiểu Mạch ngốc nghếch đến mức không hiểu ý nghĩa sâu thẳm trong câu nói này của anh?
Mộ Bắc Ngật thở dài, anh vẫn không buông Cố Tiểu Mạch ra, “Cô mặc chiếc váy cưới này vừa in, không khác gì với tưởng tượng của tôi.”
Á? Nói những lời này làm gì?
Tự nhiên lại khiến Cố Tiểu Mạch mặt đỏ bừng, tim đập lỗi nhịp, cô bỗng cảm thấy tư thế này thân mật và ám muội quá, cô muốn đẩy anh ra.
Mộ Bắc Ngật bóp chặt cằm của Cố Tiểu Mạch, miệng Cố Tiểu Mạch mở to ra, ngay sau đó là một nụ hôn nồng nhiệt.
Cơ thể cô mềm nhũn, cô phải dựa vào người Mộ Bắc Ngật mới có thể đứng vững được.
Mộ Bắc Ngật ôm chặt eo cô, sau đó từ từ di chuyên lên, lần đầu tiên bắt nạt cô trong lúc tỉnh táo.
“Aaaa!”
Tiếng hét thất thanh vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng.
Cố Lan Tâm nhìn hai người ôm nhau, ánh mắt kinh ngạc, khuôn mặt méo mó khó chịu, cô ta không quan tâm ông Mộ đang đứng bên cạnh mà hét lên một cách thảm thiết!
Chỉ trong nháy mắt đã kéo Cố Tiểu Mạch về với thực tại, cô mở mắt ra, tại sao vừa nãy cô lại… đắm chìm như thế?
Cơ thể Cố Tiểu Mạch run run, nụ hôn dừng lại, bàn tay ở eo Cố Tiểu Mạch cũng buông lỏng, Cố Tiểu Mạch nhanh chóng đứng thẳng.
Ông Mộ vô cùng tức giận, gân xanh nổi lên, lập tức đập gậy botoong xuống đất: “Mộ Bắc Ngật, mau đến đây cho ta!”
Mặt Cố Lan Tâm tối sầm, hôm nay cô ta đi cùng ông Mộ đến đây là để ép Mộ Bắc Ngật cùng cô đi thử váy cưới, nhưng không ngờ Mộ Bắc Ngật đã đến đây.
Cố Lan Tâm vốn rất vui mừng, trong lòng nở hoa, nhưng bây giờ cô ta ngã xuống đất, chẳng còn chút tự trọng nào cả.
Cố Lan Tâm cảm thấy cô ta sắp không chịu được nữa rồi, cô ta hận không thể cào cấu khuôn mặt xinh đẹp của Cố Tiểu Mạch!
Trên thực tế, cô ta đã làm như vậy, Cố Lan Tâm phẫn nộ bước đến trước mặt Cố Tiểu Mạch, hai mắt đẫm lệ, cô ta giơ tay lên định giáng một cái bạt tai vào mặt Cố Tiểu Mạch!
lại gần, bỗng nhiên co lại, trốn trong vỏ bọc rồi đóng khóa lại!
Cố Tiểu Mạch sững sờ, ông Mộ bước đến, liếc nhìn Cố Lan Tâm đang gào thét khóc lóc, “Mộ Bắc Ngật, cháu xem nên giải thích như thế nào với Lan Tâm, ông bảo cháu đừng có làm càn vậy mà nhưng lời của ông không hề lọt vào tai cháu à? Lan Tâm ở đây, tại sao cháu lại đưa cô ta đến?”
“Nghĩ đến thì làm thôi!”
“Khốn nạn!”
Thấy thái độ bất cần đời của Mộ Bắc Ngật, ông Mộ tức giận, mặt đỏ ửng khiến Cố Tiểu Mạch cho rằng ông ta sẽ đập gậy batoong lên người Mộ Bắc Ngật một lần nữa.
“Cố Tiểu Mạch, cút đi cho tôi, ngay lập tức!” Ông Mộ quay ra nhìn Cố Tiểu Mạch, nổi giận chửi mắng.
Mộ Bắc Ngật đứng chắn trước mặt Cố Tiểu Mạch, “Cô ấy không cần phải đi, người phải đi…”
“Mộ Bắc Ngật! Cháu không cần Mộ Thị nữa?”
Ông Mộ tức giận, ông ta hét lên khiến Cố Tiểu Mạch cũng run sợ, tim đập thình thịch!
Giọng nói cao vút gần như muốn chọc thủng màng nhĩ của Cố Tiểu Mạch.