Mục lục
Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cố Tiểu Mạch sau đó nhận ra rằng mình đang gặp nguy hiểm, họ căn bản không phải do Mộ Bắc Ngật cử đến, nếu để họ bắt được, nhất định cô sẽ lại rơi vào vòng nguy hiểm!



Cố Tiểu Mạch trừng mắt, dùng hết sức bình sinh, nhấc chân mạnh mẽ đá vào người mặt đồ đen, ngay lúc này bên tai truyền đến một gầm đầy đau đớn và tức giận!



Cố Tiểu Mạch nhấc chân cố gắng chạy thoát nhưng lại bị người đàn ông phía sau bất ngờ tóm gọn, một người đàn ông mặc đồ đen khác bất ngờ giơ chân ra làm cho Cố Tiểu Mạch bị vấp mà ngã sõng soài dưới sàn.



Nhưng dù vậy, Cố Tiểu Mạch vẫn không từ bỏ việc chạy thoát.



Cô dùng ngón tay bám chắc lấy sàn nhà, trên trán toát ra từng giọt mồ hôi lạnh, cảnh tượng này xảy ra ở tầng cao nhất, lại không có người lên trên này, giống như người mặc đồ đen vừa nói, chúng làm tất cả những chuyện này sẽ không bị người khác phát hiện ra!



Cố Tiểu Mạch muốn bỏ chạy về phía trước, nhưng người đàn ông mặc đồ đen lại không cho Cố Tiểu Mạch cơ hội chạy thoát, trực tiếp kéo cổ chân Cố Tiểu Mạch, người đó dường như biết được chuyện cổ chân cô đã từng bị trói bởi dây xích vậy, mặc dù hôm nay cô mặc quần bò dài, nhưng vẫn bị những người đó nắm chắc vào những nơi bị thương của cô cực kỳ chính xác!



Cố Tiểu Mạch nhất thời đau đớn vô cùng, cơ thể bị người đàn ông mặc đồ đen kéo lại về phía sau, chà xát trên sàn, đau đớn cùng cực.



“Cô không thoát được đâu.” Giọng nói man rợ và đáng sợ của người áo đen tiếp tục văng vẳng bên tai cô.



“Nếu cô chạy trốn lần nữa thì sẽ giống như chiếc bình hoa vỡ nát kia vậy, thịt nát xương tan!”



Người đàn ông mặc đồ đen vươn tay ra và nắm lấy vai của Cố Tiểu Mạch, với một lực nhẹ thì anh ta đã có thể nhấc Cố Tiểu Mạch khỏi mặt đất một cách dễ dàng.



Đúng lúc này, người đáng lẽ không nên xuất hiện là giám độc Mộ lại xuất hiện rồi.



Ba người áo đen nhìn nhau, trong vụt qua vài phần phòng bị và lo lắng, khi trước họ không phải đã dùng cuộc gọi hội nghị để giữ chân Mộ Bắc Ngật lại hay sao?



Chuyện này có thể kéo dài ít nhất là nửa tiếng đồng hồ, nhiều nhất mà một tiếng hơn cũng chưa thể kết thúc được!



Mộ Bắc Ngật xuất hiện ở đây, khi anh nhìn thấy cảnh tượng lộn xộn trước mắt, sắc mặt dịu dàng bỗng trở nên lạnh lẽo, trong mắt tràn đầy sự tức giận!



“Dừng tay!”



Cố Tiểu Mạch trong lúc đau đớn, chỉ cảm thấy có tiếng bước chân gấp gáp chạy tới bên cạnh, giây tiếp theo, cơn đau nặng nề trên vai cũng từ từ biến mất.



Mộ Bắc Ngật trực tiếp đẩy một trong những người đàn ông mặc đồ đen lùi lại vài bước, Cố Tiểu Mạch bị Mộ Bắc Ngật kéo về phía sau.



Ánh mắt anh lạnh lùng đến đáng sợ nhìn ba người mặc đồ đen trước mặt, “Dịch Bách, dừng thang máy cho tôi, tôi muốn xem ai đã phái ba tên này đến!”



Dám ở đây công khai phá bỏ văn phòng, thật táo tợn!



Người đàn ông mặc áo đen đã đề phòng đầy đủ, hắn xoa nắm đấm, chuẩn bị chạy trốn, nhưng Mộ Bắc Ngật lại u ám nhìn hắn ta, trong lòng không thể giải thích được, hắn ta rõ ràng đang đeo mặt nạ nhưng lại luôn có cảm giác bị nhìn thấu!



Bọn họ là do lão Mộ phái tới, cho dù có bị phát hiện, Mộ Bắc Ngật cũng không thể làm gì bọn chúng!



“Tháo khẩu trang ra.” Mộ Bắc Ngật lạnh lùng đến đáng sợ, sự kiên nhẫn cũng dần mất đi.



Ba tên đó vẫn không động đậy, Mộ Bắc Ngật không còn kiên nhẫn, đột nhiên hét lên: “Muốn tao tự tay tháo cho chúng mày đúng không? Hậu quả thế nào chúng mày không gánh vác nổi đâu.”



“Tháo ra!” Giọng nói hắc ám của Mộ Bắc Ngật cảnh báo nguy hiểm, ánh mắt lạnh lùng.



Có thể là do bọn chũng bị bắt nên cản bản là không có cơ hội chạy thoát, ba tên áo đen chậm rãi giơ tay, cởi bỏ khẩu trang trên mặt.



Chỉ chốc lát, hơi thở của Mộ Bắc Ngật trở nên nặng nề, vốn đã đoán được là lão Mộ, nhưng khoảnh khắc chứng minh là anh đã đúng thì ngọn lửa giận trong lòng anh không thể kìm nén mà sắp bộc phát ra ngoài!



Về phần Cố Tiểu Mạch, cô đứng sau Mộ Bắc Ngật, vốn dĩ trên gương mặt chỉ có sự sợ hãi, nhưng bây giờ khi cô nhìn qua vai Mộ Bắc Ngật thấy người đàn ông mặc đồ đen đứng giữa, đồng tử cô ấy lập tức co lại!



Giống như đang nhìn thấy một ma quỷ vậy, toàn thân cô run lên bần bật.



Trái tim như bị ngâm trong nước lạnh đến ngừng đập, Cố Tiểu Mạch kinh hãi, lại không dám tin mà nhìn tên đàn ông mặc đồ đen, tên đó là...



Là tên đàn ông đã canh giữ cô ba ngày ở dưới tầng hầm, lúc này hắn ta lại xuất hiện ở đây!



Khi đó, Nam Thần An đã đích thân đưa họ đến đồn cảnh sát, và sau đó được lão Mộ mua chuộc để cứu ra.



Bây giờ lại xuất hiện trước mặt Cố Tiểu Mạch.



Cơ thể Cố Tiểu Mạch khẽ lay động, lúc này cô phải tự chủ đến mức nào mới có thể giữ cho mình không bị hoảng loạn, chân tay lạnh ngắt.



Sự xuất hiện của tên đàn ông mặc đồ đen giống như một chiếc ngòi nổ, đốt cháy trái tim tăm tối nhất trong lòng Cố Tiểu Mạch, chạm vào vết thương của cô.



Trước mắt cô dần trở nên mơ hồ, cô muốn nhìn cho thật rõ nhưng lại không thể.



Giọng nói cực kỳ lạnh lùng của Mộ Bắc Ngật truyền đến bên tai, “Quay về nói với ông nội rằng nếu ông ấy còn muốn quản thúc thì Mộ Thị giao cho ông ấy là được rồi.”



“Trừ khi, ông ấy muốn Mộ Thị tiêu tan trong sớm muộn, nếu không thì ông ấy đừng cố xen vào chuyện của tao!”



Đây là thuộc hạ của lão Mộ sao?



Tin tức chấn động có chút kích thích thần kinh của Cố Tiểu Mộ, hóa ra trong âm mưu đó, không chỉ Cố Lan Tâm, mà còn cả lão Mộ, họ đều nhắm vào cô.



Cố Tiểu Mạch đột nhiên nhếch môi cười, người áo đen ở giữa dường như nhận ra điều đó, ánh mắt chính trực nhìn cô, sau đó trong mắt hiện lên một nụ cười chế giễu.



Trong trái tim của Cố Tiểu Mạch chợt cảm thấy căng thẳng, giống như dây đàn bị kéo căng hết cỡ, thậm chí tần số nhịp tim cũng dần trở nên không ổn định.



Dịch Bách hét vào mặt ba tên đàn ông mặc đồ đen, “Còn không mau cút đi!”



Phù.



Những tên đó thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi đi ngang qua Cố Tiểu Mộ, hắn ta nhìn hất sắc mặt như người mất hồn của cô thì khẽ nhếch khóe môi cười khẩy.



Tất cả những điều này, Mộ Bắc Ngật đều không biết.



Trái tim của Cố Tiển Mạch vốn đã không ổn định, giờ lại nổi lên một cơn sóng dữ, chỉ cần một cú đánh nhẹ, cả người cô sẽ sụp đổ hoàn toàn.



Vẻ mặt của Mộ Bắc Ngật vẫn lạnh lùng đến đáng sợ, anh cúi đầu nhìn Cố Tiểu Mạch ở bên cạnh, muốn vuốt ve hai má mềm mại của cô, nhẹ nhàng xoa dịu nó.



Nhưng trước khi tay anh chưa kịp chạm vào Cố tiểu Mạch thì đã bị cô tránh né với vẻ mặt bình tĩnh.



Đôi mắt của Cố Tiểu Mạch khẽ run lên, và Mộ Bắc Ngật nhanh chóng nhận ra phản ứng bất thường của Cố Tiểu Mạch.



“Cố Tiểu Mạch, em bị sao vậy?”



“Giám đốc Mộ, tôi xin nghỉ nửa ngày, có được không?”



Cố Tiểu Mạch cúi đầu, giọng nói vô cùng lạnh lùng.



Mộ Bắc Ngật biết cô đang sợ hãi, sắc mặt cô tái nhợt, may mà trên người cô không bị thương ở đâu, anh vô thức ôm lấy Cố Tiểu Mạch, “Để anh đưa em về nghỉ ngơi.”



“Không cần đâu.” Cố Tiểu Mạch lạnh lùng từ chối.



Trực tiếp xoay người đi về hướng thang máy, cơ thể có chút không thể đứng vững.



Mộ Bắc Ngật nhìn bóng lưng gầy guộc của cô, những ngón tay dần siết chặt, trực tiếp bước lên trước, lấy chìa khóa xe từ tay Dịch Bách, đuổi kịp Cố Tiểu Mạch.



Cố Tiểu Mạch nhấn thang máy rất nhanh, trước khi Mộ Bắc Ngật lao tới thì cánh cửa thang máy đã kịp thời đóng lại, bỏ lại Mộ Bắc Ngật ở bên ngoài với dáng vẻ bất lực.



Sắc mặt của Mộ Bắc Ngật dần trở nên lạnh lùng, ánh mắt vừa rồi của Cố Tiểu Mạch không đúng chút nào, chẳng lẽ ba tên áo đen khi nãy có cái gì kỳ lạ?



Ông nội!



Mộ Bắc Ngật ghì giọng mắng một tiếng, bực bội đấm mạnh vào tường, các khớp ngón tay đập vào tường đau đớn vô cùng.



Mộ Bắc Ngật nhanh chóng đi đến một thang máy khác, còn Cố Tiểu Mạch thì đang thất thần dựa vào thang máy, tấm kính kim loại soi rõ khuôn mặt cay đắng của Cố Tiểu Mạch.



Ồ, đúng thật là một trò đùa.



Cô ấy rót cuộc là đã làm gì sai? Tất cả mọi người đều phải đối đầu gay gắt với cô, hận không thể đuổi cô rời khỏi Kinh Đô này thì mới được sao?



Đôi môi của Cố Tiểu Mạch run lên, bàn tay trong vô thức nắm chặt lan can.



Cho đến khi bước ra khỏi công ty Mộ Thị, trước mặt đang đỗ một chiếc xe thì Cố Tiểu Mạch mới trấn tĩnh lại, nhìn chằm chằm qua đó, “Anh Nam…”



Bóng dáng của Cố Tiểu Mạch khẽ chao đảo, khoảnh khắc cô nhìn thấy anh, dường như mọi sự kiên trì của cô đều sụp đổ, đầu đau đớn dữ dội và hai mắt như muốn tách ra.



Cố Tiểu Mạch lập tức ôm đầu nhắm chặt mắt, đau, thật sự rất đau.”



Cô đau đến nghẹt thở, bức tranh tối đen vụt qua đôi mắt hỗn loạn của cô và cả nụ cười nhếch môi của tên mặc đồ đen dường như đang gửi cho cô một tín hiệu mới.



Nam Thần An hoảng sợ vừa chuẩn bị chạy tới đỡ Cố Tiểu Mạch.



Thì có một bóng người xuất hiện còn nhanh hơn anh ta, Mộ Bắc Ngật với những bước chân dài lai nhanh đến bên cạnh Cố Tiểu Mạch, ôm Cố Tiểu Mạch vào lòng một cách vững chãi, sau đó gương mặt tuấn tú lạnh lùng cúi xuống nhìn cô, giọng nói có chút căng thẳng, “Cố Tiểu Mạch?”



Đầu Cố Tiểu Mạch đau kinh khủng, ánh mắt hỗn loạn lóe lên, không nén nổi gợn sóng từ tận đáy lòng.



Cô từ từ ngẩng đầu nhìn Mộ Bắc Ngật, trái tim run lên không biết phải đối mặt với anh như thế nào.



Cố Tiểu Mạch chống cự, cố gắng đẩy anh ra, “Anh buông tôi ra.”



“Em sao vậy.” Mộ Bắc Ngật nhận thấy Cố Tiểu Mạch có điều gì đó không ổn, lông mày của anh ấy nhuộm lên một tầng khói mịt mù.



Nám Thần An biết được căn nguyên của chuyện này nên vừa nhìn thoáng qua thì có thể nhận ra sự bất thường của Cố Tiểu Mạch.



Anh duỗi thẳng tay, “Giao Tiểu Mạch cho tôi.”



“Cố Tiểu Mạch vẫn còn đang trong giờ làm việc, cô ấy có chuyện gì thì tôi sẽ quan tâm đến, thưa giám đốc Nam.” Mộ Bắc Ngật khẽ đưa mắt lên nhìn, đem theo sự lạnh lùng nhìn Nam Thần An, nói từng chữ một.



Nam Thần An thì lại có sự chắc chắn, rồi nở nụ cười chế nhạo: “Anh cảm thấy là Cố Tiểu Mạch sẽ đi theo anh không?”



“Tiểu Mạch, đi theo anh, nếu không thì em sẽ rất khó chịu.”



Nội tâm của Cố Tiểu Mạch đang cố gắng kiềm nén, cô thực sự không thể để Mộ Bắc Ngật nhìn thấy bệnh tình của mình được, cô dùng hết sức đẩy Mộ Bắc Ngật ra, một lúc sau Mộ Bắc Ngật mới buông tay, sắc mặt hằn học đứng sang một bên.



“Giám đốc Mộ, tôi kêu anh Nam đưa tôi về là được, không làm phiền anh nữa.”



Cố Tiểu Mạch miễn cưỡng nói một tiếng, sau đó dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Nam Thần An, “Đưa em về đi, anh Nam.”



Nam Thần An dịu dàng bước tới, ôm lấy Cố Tiểu Mạch một cách ân cần, dìu cô lên xe, để lại Mộ Bắc Ngật một mình ở đó.



Vẻ mặt Mộ Bắc Ngật u ám, kín đáo nhìn bóng lưng hai người họ rời khỏi, khi bước lên xe, Nam Thần An ân cần thắt dây an toàn cho Cố Tiểu Mạch, cô mới bất giác liếc nhìn Mộ Bắc Ngật.



Sắc mặt anh khó coi vô cùng, ánh mắt ẩn chứa sự phẫn nộ, hai tay buông thõng hai bên hông nắm chặt thành hình nắm đấm, đại khái là quá lo lắng rồi.



Nhưng Cố Tiểu Mạch thực sự không biết phải đối mặt với anh như thế nào vào lúc này.



“Tiểu Mạch, đừng sợ.” Nam Thần An nhìn cô chằm chằm và nhẹ giọng nói.



Sau đó anh đi vòng qua đầu xe tới vị trí ghế lái, ánh mắt không rõ ràng liếc nhìn Mộ Bắc Ngật rồi tiếp tục ngồi vào xe.



Nam Thần An lái xe ra khỏi Mộ Thị, Cố Tiểu Mạch hoàn toàn không khống chế được mà lấy hai tay ôm lấy đầu, dáng vẻ đau khổ lúng túng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK