Mục lục
Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tóm lại, Cố Tiểu Mạch hiên tại đang rất cẩn thận chặt chẽ, không một chút sơ hở, bảo vệ những tình cảm của mình tốt vô cùng, có thể khi trước vẫn bị Mộ Bắc Ngật phát hiện ra những cảm xúc nhỏ bé trong đôi mắt, lúc này, lại không thể nhận ra bất cứ cảm xúc nào.



Mộ Bắc Ngật cắn chặt môi, khi mọi chuyện vẫn chưa được chắc chắn, anh sẽ không thừa nhận!



Huống hồ cho dù đứa trẻ là của anh thì anh cũng không nhận, không ai có thể ép buộc được anh.



Chỉ là Cố Tiểu Mạch ngược lại thật sự đã có thể dễ dàng khơi dậy được sự phẫn nộ của anh, ngay sau đó Mộ Bắc Ngật đã không thể kiềm chế mà siết chặt cằm của Cố Tiểu Mạch, bóp chặt đến nỗi làm cô cảm thấy có hơi đau.



“Đừng chịu những ảnh hưởng của dư luận trên mạng, sắp xếp lại tâm trạng thật tốt, ngày mai còn phải tham dự buổi lễ nhập học của Nám Nám.”



Sau khi Mộ Bắc Ngật nói dứt câu thì mắt của Cố Tiểu Mạch liền mở to, cô cũng vừa nhận được thông báo này của trường vào chiều nay nên mới gấp gáp xuất viện như vậy.



Vậy sao Mộ Bắc Ngật lại biết được?



Mộ Bắc Ngật không nhịn được mà bật cười, chậm rãi rút ra chiếc điện thoại, đưa đoạn tin nhắn nhắc nhở đưa đến trước mặt Cố Tiểu Mạch, “Xem ra, Nám Nám đã điền tên tôi vào cột của ba con bé rồi.”



Cố Tiểu Mạch không nói lên lời, cô ngây người đứng ra đó rất lâu, trì hoãn một thời gian khá dài thì mới có thể mở lời: “Chuyên này không cần làm phiền đến giám đốc Mộ nữa.”



“Có người sẽ thay tôi đi dự!” Cố Tiểu Mạch trong lúc bối rồi nên chỉ có thể đưa ra một lý do vụng về này!



Nhưng ngoài dự kiến, chỉ cần một câu nói này thôi cũng có thể dễ dàng làm cho Mộ Bắc Ngật nổi gận, đôi mắt Mộ Bắc Ngật nheo lại đầu nguy hiểm, bất chợt, cánh tay còn lại di chuyển xuống phía dưới và vòng tay ôm eo của Cố Tiểu Mạch rồi kéo cô đến trước mặt mình.



Cố Tiểu Mạch không kịp phản ứng thì đã va vào lòng Mộ Bắc Ngật, cơ thể cô bị anh giữ chặt, Cố Tiểu Mạch bị dọa đến nỗi sắc mặt thay đổi, hơn nữa lúc này hai người còn đang ở cổng bệnh viện!



Cô vốn dĩ là đang phải chịu sự công kích của dư luận, hai người còn ôm nhau thân mật thế này, Mộ Bắc Ngật đang muốn đẩy cô lên đỉnh của sự dư luận để họ tiếp tục chỉ trích cô có phải không?



Cố Tiểu Mạch nắm chặt tay thành hình nắm đấm rồi đấm vào vai của Mộ Bắc Ngật, Mộ Bắc Ngật vẫn đứng yên không hề nhúc nhích.



Do quá gấp gáp, Cố Tiểu Mạch liền nghiến răng mà kêu lên: “Mộ Bắc Ngật, anh bỏ tôi ra!”



“Người tôi rất bẩn!”



Cố Tiểu Mạch tận mắt nhìn thấy những thứ chất lỏng bẩn thỉu trên người mình đang rây bẩn lên chiếc áo vest đắt tiền của Mộ Bắc Ngật.



Sắc mặt Mộ Bắc Ngật lạnh lùng, anh nhất định phải cho Cố Tiểu Mạch một bài học, “Đã tìm được người? Nam Thần An? Trả lời tôi.”



Cơ thể cô bị anh ôm rất chặt, gương mặt của Cố Tiểu Mạch đều có chút biến dạng, cô vỗ rồi đánh vào vai Mộ Bắc Ngật nhưng vô ích, nên cô đã mở miệng mà cắn vào vai Mộ Bắc Ngật.



Cô cắn rất mạnh nên có thể nhìn thấy được dấu răng in trên chiếc áo vest.



Mộ Bắc Ngật chậm rãi cúi đầu, nhìn một lượt gương mặt đang phẫn nộ của Cố Tiểu Mạch, “Muốn tôi buông cô ra thì cũng có thể…”



Ngữ khí Mộ Bắc Ngật rất kiên định, nhìn vào đôi mắt của Cố Tiểu Mạch, lờ mờ khiến cô cảm nhận được một chút sự nguy hiểm và đặc biệt là sẽ có dự cảm không lành.



“Hôn tôi, tôi sẽ buông cô ra.”



Mộ Bắc Ngật nói từng câu từng chữ một cách rõ ràng, hai người họ sát lại rất gần, hơi thở ấm nóng cứ từng hơi từng hơi phảng phất trước má Cố Tiểu Mạch.



Hiếm khi nhìn thấy gương mặt lãnh đạm kia lại có một phản ứng sinh động như vậy, gương mặt cô dần trở nên méo mó, đôi mắt hạch nhân mở to hết cỡ, phẫn nộ trừng mắt nhìn Mộ Bắc Ngật, “Mộ Bắc Ngật, anh thật bỉ ổi vô liêm sỉ mà!”



Lần này sau khi quay lại cô đã ngay lập tức tạo ra một khoảng cách giữa hai người khiến Mộ Bắc Ngật cảm thấy bứt rứt không vui, nhưng cũng không thể nói ra, đây không phải là phong cách của Mộ Bắc Ngật.



Tâm trạng của Mộ Bắc Ngật trái ngược thì lại rất thoải mái, đưa mắt nhìn xung quanh bệnh viện, vị trí họ đứng cũng được coi là khá hẻo lánh, nhưng nếu có người đi qua thì nhất định là có thể nhìn thấy họ đang âu yếm với nhau.



“Nơi này không có nhiều người qua lại, nhưng một lúc nữa thì tôi không chắc đâu.”



Cố Tiểu Mạch chưa từng nghĩ tới, Mộ Bắc Ngật lại là một người thô lỗ như vậy, thật đáng ghét mà!



Cô vẫn bị Mộ Bắc Ngật siết chặt căn bản là không có cơ hội để vùng vẫy, Cố Tiểu Mạch tức tối vô cùng, trong một khoảnh khắc cô lại quên mất chân của Mộ Bắc Ngật vẫn còn vết bỏng nên đã giơ chân lên và đá thật mạnh vào đó!



Cho dù chân của anh đang truyền đến một cơn đau đớn thấu xương, nhưng Mộ Bắc Ngật vẫn không chịu buông Cố Tiểu Mạch ra, vẫn ôm chặt lấy cô, chỉ là trên trán anh đã túa ra mồ hôi lạnh, cúi đầu đau đớn kêu một tiếng.



Cố Tiểu Mạch bất giác nhận ra và mở to đôi mắt: “Xin lỗi anh, tôi quên mất, anh…không bôi thuốc sao.”



Mộ Bắc Ngật lạnh nhạt đáp lại một tiếng, Cố Tiểu Mạch sau đó đã vùng vẫy muốn kiểm tra chân một chút, nhưng Mộ Bắc Ngật thì lại vẫn nhớ kĩ chuyện khi nãy nên đã dập tắt cái suy nghĩ nhỏ bé của cô.



Gần như một khoảnh khắc, Mộ Bắc Ngật ghé môi mình sát vào một bên tai của Cố Tiểu Mạch, ma mãnh uy hiếp: “Đừng tưởng rằng chỉ bằng một chiêu trò nhỏ đó thì tôi sẽ buông cô ra, vết thương trên cái chân này tôi căn bản là không để ý tới, lời khi nãy tôi đã nói rất rõ ràng rồi, muốn tôi buông cô ra thì cũng được thôi, nhưng trước đó thì…”



Mộ Bắc Ngật ngắt quãng những từ cuối cùng của câu nói, tiếp đó thì lại cúi đầu nhìn Cố Tiểu Mạch, đôi môi mím nhẹ, hình dáng đôi môi rất đẹp, thật sự rất thu hút.



Cố Tiểu Mạch cắn chặt môi, nói một lời thật lòng, cô và anh ta cũng không phải…lần đầu tiên nữa, có gì phải sợ đâu chứ!



Còn tốt hơn so với việc bị người khác coi là diễn viên!



Lòng Cố Tiểu Mạch đấu tranh một hồi, cuối cùng đành liều mình kiễng chân, nhanh chóng phóng như bay chạm nhẹ vào môi của anh, giống như là chuồn chuồn chạm nước vậy, chạm nhẹ rồi bay đi!



Cố Tiểu Mạch càng thêm vặn vẹo cơ thể của mình, “Được rồi, anh có thể buông tôi ra rồi.”



Mộ Bắc Ngật cảm nhận được sự mềm mại trên môi, đôi mắt đen nhánh cũng dần dần nở nụ cười, không xa nữa rồi.



Anh làm đúng theo lời đã hứa mà buông cô ra, ngay một giây sau thì anh lại lộ ra biểu cảm đau khổ ngay trước mặt cô, giống như là không thể chịu đựng được sự đau đớn trên chân mình, trong tiềm thức cơ thể nghiêng người về phía trước.



Đối với vết thương trên chân của Mộ Bắc Ngật, Cố Tiểu Mạch vẫn có một chút áy náy, cơ thể gầy gò lập tức đỡ lấy cơ thể cao lớn của Mộ Bắc Ngật, “Mộ Bắc Ngật, anh không sao chứ?”



Mộ Bắc Ngật khẽ nhíu mày, “Tôi không sao, tôi đưa cô về.”



Cố Tiểu Mạnh đã nhìn qua vết thương của Mộ Bắc Ngật, nó bị cháy xém và sẽ để lại sẹo, thực ra anh cũng vừa gặp phải tai nạn xe hơi nên cơ thể của anh lúc này rất yếu.



Chỉ có lần này, Cố Tiểu Mạch đã không thể khống chế được nỗi lòng của mình, cô đau lòng, nhưng cô chỉ cho phép bản thân mình được mất đi kiểm soát một lần đó thôi, chỉ là cô không ngờ được, sự cô độc của hai người lại là buổi tối bị lộ tin tức đó.



“Tôi đỡ anh lên xe.”



Không cùng lúc này, trong nhà họ Mộ, lão Mộ khẽ nở nụ cười nhìn chiếc máy tính bảng mà bác Trần gửi qua, trong lòng càng thêm chắc chắn là Cố Lan Tâm, thủ đoạn này làm cũng không tồi, lời dụng dư luận để đưa Cố Tiểu Mạch lên đỉnh điểm, trở thành người độc ác mà mọi người hắt hủi!



Cũng giúp ích được một chút vào hôn lễ.



Còn Mộ phu nhân thì khép lại khe cửa đã được mở, đưa mắt nhìn bản tin trên chiếc máy tính bảng, mắt bà ta sáng lên, sự hận thù vụt qua trước mắt!



Cố Lan Tâm, trái người lại là người mưu mô hơn so với tưởng tượng!



Vậy là cô ta lại một lần nữa lật ngược tình thế, làm thế nào đây?



Thời gian rất nhanh đã sang đến ngày hôm sau, khi Cố Tiểu Mạch tỉnh lại, dụi đôi mắt đang ngái ngủ, không biết tại sao trong đầu cô lại đang tái hiện lại khung cảnh tối qua khi Mộ Bắc Ngật đưa cô về nhà.



Anh không chống lại cô mà lại đưa cô về nhà họ Nam, dáng vẻ cô đơn rời đi của anh lại một lần nữa khắc sâu vào trong trái tim của cô.



Mộ Bắc Ngật, có khả năng làm cho Cố Tiểu Mạch mềm lòng...



Đến nỗi Cố Tiểu Mạch mất ngủ đến nửa đêm thì mới dần dần thiếp đi, Nam Thần An nhẹ nhàng cầm ly sữa nóng bước vào phòng, “Tiểu Mạch, anh sẽ giải quyết vấn đề tin tức, em đừng lo lắng, nhưng hôm nay nếu em cần ra ngoài, thì anh sẽ đi với em, nếu thì sẽ không được an toàn.”



Nghĩ đến lới hứa tối qua rằng cô sẽ cùng với Mộ Bắc Ngật đi tham dự lễ khai giảng, Cố Tiểu Mạch vô thức từ chối: “Không cần đâu, anh Nam, hôm nay em sẽ đi dự lễ khai giảng của Nám Nám.”



“Anh đi cùng em.”



“Không cần đâu ạ!”



Cố Tiểu Mạch từ chối một cách nhanh chóng như vậy làm cho cô bất giác nhận ra phản ứng của mình đã quá mạnh mẽ rồi.



Nam Thần An khẽ nhíu mày, nhưng lại không ép buộc Cố Tiểu Mạch mà chỉ coi lời cô nói là thật rồi nhìn cô, cô ngượng ngùng cười, “Anh Nam, công ty của anh nhiều việc bận bịu như vậy, những chuyện như này vẫn nên để em tự mình qua đó là được rồi, em đã hẹn được xe đến đón rồi!”



“Thật sao?” Nam Thần An điềm đạm nói.



Tiếp đến phía ngoài cửa truyền đến một giọng nói non nớt của Nám Nám: “Nấm nhỏ!”



Hôm nay Nám Nám sẽ biểu diễn múa ba lê, mặc lên người một chiếc váy công chúa, khi trước do tuổi còn quá nhỏ, bệnh tình cũng không ổn định, thường xuyên bị tái phát nên Cố Tiểu Mạch không dám tùy ý báo danh cho Nám Nám vào lớp năng khiếu. Cho đến lúc cô bé đã đi học mẫu giáo, giáo viên chuyên môn trong trường đã dựa theo tình hình sức khỏe của Nám Nám để dạy cho cô bé.



Nám Nám có năng khiếu rất mạnh, những đứa trẻ bình thường phải cần thời gian là một tháng mà cô bé chỉ cần có một tuần thì đã có thể bắt kịp buổi biểu diễn trong lễ khai giảng.



Cố Tiểu Mạch nhìn cô bé, ánh mắt không thể không dịu dàng rồi bình tĩnh nói: “Anh Nám, chúng em đi trước đây.”



“Đi đường cẩn thận nhé.”



Nhìn thấy bóng dáng của Cố Tiểu Mạch và nụ cười tươi tắn của Nám Nám rời đi, Nam Thần An liền rơi vào trầm tư, trong ánh mắt vụt xuất hiện sự ảm đạm.



Sau khi rời khỏi biệt thự của nhà họ Nam, Cố Tiểu Mạch đưa Nám Nám dạo quanh một vòng rồi mới nắm tay cô bé đến một con đường hơi vắng người qua lại, Cố Tiểu Mạch rẽ sang thì mới nhìn thấy chiếc xe đang đỗ lại ở đó.



Nám Nám với ánh mắt hưng phấn, bàn tay nhỏ bé chỉ về phía chiếc xe: “Ông chú lợi hại!”



Cố Tiểu Mạch sắp xếp lại những biểu cảm không tự nhiên trên khuôn mặt, Nám Nám sau đó đã kéo cô về phía Mộ Bắc Ngật, hai người đi đến đứng trước chiếc xe thì Mộ Bắc Ngật mới đi xuống xe.



Anh mặc vest và đi giày da, gương mặt tuấn tú điềm tĩnh, không cần chú ý đến các món đồ bên ngoài mà chỉ cần anh liếc mắt nhìn ai thì họ sẽ bất giác bị thu hút.



Cuộc gặp mặt vào thời điểm này khiến Cố Tiểu Mạch có một thứ cảm giác “rút lui”, nó giống như là đang xác nhận tin tức đã được phơi bày là đúng vậy.



Cố Tiểu Mạch thì giống như người mất hồn, Mộ Bắc Ngật đắc chí liếc nhìn Cố Tiểu Mạch đang cúi đầu, môi mỏng mím chặt, không biết đang suy nghĩ điều gì.



Cố Tiểu Mạch coi anh ấy là người tình bí mật?



Trong khi Cố Tiểu Mạch vẫn còn đang đắm chìm trong dòng suy nghĩ thì Mộ Bắc Ngật bất ngờ cúi người, không chút phòng bị mà và nghiêng người sang một bên tai của cô, hành động bất ngờ này khiến Cố Tiểu Mạch kinh ngạc, không hề nghĩ ngợi mà lùi lại một bước.



Điều đáng buồn là trong một khoảnh khắc cô đã không giữ vững được thân người.



Khi cơ thể sắp ngả về phía sau, Cố Tiểu Mạch vô thức mím chặt môi, cổ tay mảnh khảnh liền được ai đó nắm lấy, giây tiếp theo, cô đã lại trở về vòng tay của Mộ Bắc Ngật và lại một lần nữa va vào khuôn ngực vững chắc của anh, khuôn mặt cô áp sát vào phần ngực của anh.



Ngay lập tức, bên tai Cố Tiểu Mạch truyền đế giọng nói cực kỳ trầm ồm và quyến rũ của Mộ Bắc Ngật.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK