“Ông nội đã nói như vậy, cháu cũng không có gì để phản đối.” Mộ Bắc Ngật nói một cách đây ẩn ý, cảm xúc đang ẩn giấu trong đôi mắt cũng chỉ có anh biết được!
Khi Cố Lan Tâm nghe tháy Mộ Bắc Ngật thở phào nhẹ nhõm thì cũng âm thầm thở phào.
Mộ Bắc Ngật không thèm quay đầu lại mà rời khỏi nhà họ Mộ, lão Mộ từ từ làm một cử chỉ trên cổ của mình với Có Lan Tâm.
Sáng hôm sau, Có Tiểu Mạch tỉnh dậy ở nhà họ Nam, đêm qua tinh thần của cô có chút bát ổn, cô liên tục rơi vào những cơn ác mộng kinh hoàng.
Nam Thần An vốn muốn đi đón Nám Nám, nhưng đã bị Mộ Bắc Ngật đón về trước rồi.
Thái độ của Mộ Bắc Ngật rất cứng rắn, “Muốn đón Nám Nám về thì cùng được, nhưng anh phải để Có Tiểu Mạch đích thân đến đón!”
Nam Thần An tức tối đi thẳng về nhà họ Nam.
Mục tiêu hàng đầu của anh lúc này là giữ chân Có Tiểu Mạch.
Có Tiểu Mạch trong giấc ngủ sau vì cơn đau đầu dữ dội đã tỉnh lại, rõ ràng là nhiệt độ trong phòng rất thích hợp, không nóng cũng không lạnh, nhưng toàn thân Có Tiểu Mạch lại đỗ mồ hôi đầm đìa, trên tay còn có vết bằm tím, Có Tiểu Mạch đau đầu nhìn thoáng qua, liền biết rằng đó là vét thương để lại sau chuyện xảy ra vào tối qua.
Có Tiểu Mạch động đậy đôi chân đang run rầy bước xuống giường, sau đó thì nhớ đến Nám Nám, Nám Nám lúc này đang ở đâu?
Khi Cố Tiểu Mạch với đôi chân trần lao xuống cầu thang, Nam Thần An đang nấu bữa sáng trong bép, nhìn dáng vẻ cau có của Có Tiểu Mạch thì liền nói với cô với giọng nói cưng chiều và bắt lực: “Sao em không đeo dép vào? Sàn nhà rất lạnh.”
“Anh Nam, tối qua làm phiền anh rồi.”
“Tiểu Mạch, đợi qua khoảng thời gian này thì hãy đi cùng anh đến làm một chút trị liệu tâm lý, nếu không anh sợ…”
Sắc mặt của Cố Lan Tâm trùng xuống, nhắm mắt lại, “Anh Nam, em biết anh có ý tốt.”
“Nguyên nhân gây nên bộc phát có phải là em đã biết được điều gì? Anh đã nghe nói về chuyện của Mộ Thị, lúc đó người giữ em dưới tằng hầm là lão Mộ phải không? Tiểu Mạch, Có Lan Tâm và lão Mộ đều là những người bên cạnh Mộ Bắc Ngật, họ giống như rắn độc vậy, trong bóng tối dùng đôi mắt hận thù nhìn chằm chằm vào em đề rình cắn em một cái, ở bên cạnh anh ta thực sự nguy hiểm, Tiểu Mạch.”
“Ừm!”
“Để em đi tìm anh ta.” Có Tiểu Mạch khẽ cắn môi, sau khi quyết định thì đề nghị.
“Tiểu Mạch, để anh đưa em đi, anh sợ em sau khi nhìn tháy anh ta thì lại trở nên kích động.”
Có Tiểu Mạch kiên quyết nói: “Không có đâu, anh Nam, đừng lo lắng quá, em đi tìm Nám Nám trước đây.”
Khi cô gặp Mộ Bắc Ngật từ trước đến nay chưa từng cảm thấy mình phải chịu kích động, Có Tiểu Mạch biết điều đó.
Lúc này đi tìm Nám Nám cũng là muốn nói rõ toàn bộ cho Mộ Bắc Ngật nghe, còn ân tình của Nam Thần An, cô không thể trả nổi, càng không thể an tâm mà chấp nhận.
Có Tiểu Mạch bắt taxi đi suốt quãng đường, trong quá trình đến nhà họ Mộ, trong đầu cô không ngừng nghĩ đến việc lựa chọn những câu từ để chốc nữa gặp anh.
Trong khi Có Tiểu Mạch còn đang chìm đắm trong suy nghĩ thì chiếc taxi đã đến trước cửa nhà họ Mộ.
Cô trả tiền rồi bước xuống xe, ánh nắng cuối thu âm áp chiếu rọi lên cơ thể, nhưng khi cô vừa xuống xe thì lại cảm thấy cái lạnh của mùa đông sắp tới lan tỏa từ mặt đất.
Có Tiểu Mạch bước vào nhà họ Mộ, cô đứng ở cửa, trần tĩnh một lúc, suy nghĩ một chút, rồi mới lấy hét can đảm đề gõ cửa.
Ân từng hồi chuông cửa, nhưng đều không có ai hồi đáp.
Có Tiểu Mạch không khỏi ngạc nhiên, bây giờ cũng mới chỉ có tám giờ, lẽ nào anh ta đã đi làm rồi sao? Cô khẽ nhíu mày, điều không vui trong buồi chiều hôm qua cô vẫn còn nhớ như mới, lúc này Có Tiểu Mạch lại trực tiếp đến gặp anh, liệu Mộ Bắc Ngật có phải là không muốn gặp cô không, hoặc là anh sẽ hỏi thẳng cô về những phản ứng kỳ lạ của cô vào ngày hôm qua.