Mục lục
Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Có Tiểu Mạch lo lắng không yên, Mộ Bắc Ngật ngồi trong góc tường với đôi mắt như đang nói chuyện, nhìn chằm chằm vào Tiểu Nhị đang ngái ngủ bên cạnh chiếc xe chở hàng lớn, hạ giọng nói: “Chút nữa, đánh vào gáy của hắn ta, trong túi có lẽ có chìa khóa, có thể làm được không?”



Vì Mộ Bắc Ngật vừa nói rằng anh sẽ không kháng cự, nên Có Tiểu Mạch hiểu ý định của anh.



Họ không vội vàng mà dứt dây động rừng, là bởi vì chúng có rất nhiều người và bên cạnh xe chở hàng thì cũng có người trông trừng, một chút xáo trộn, nhát định chúng chắc chắn sẽ lái xe chạy trốn trước và hai người sẽ bỏ lỡ cơ hội bắt chúng!



Thứ hai cũng là muốn kéo dài thời gian để cảnh sát sẽ đến đây tìm kiếm họ, chiếc máy quay mini này sẽ quay lại bằng chứng tội phạm của chúng, điều Mộ Bắc Ngật muồn không phải chỉ là cứu Nám Nám mà là muốn bắt tất cả bọn chúng.



Anh không bao giờ làm những việc không chắc chắn!



Ánh mắt ủ rũ từ từ quan sát tên thuộc hạ ở bên đó, xem ra là hắn ta đã ngủ say, cô khẽ gật đầu.



Mộ Bắc Ngật vùng vẫy thoát khỏi sợi dây thừng, có gắng mạnh mẽ cởi nó ra, bởi vì dùng lực, ngón tay thon dài của anh đỏ bừng, những gân xanh trên mu bàn tay cũng lộ ra!



Nhưng ngoài mặt Mộ Bắc Ngật lại chỉ có thể làm ra vẻ lãnh đạm thờ ơ, anh dần dần cởi trói ra, sau đó bắt đầu nhanh chóng tháo dây thừng của Có Tiểu Mạch!”



Đại Tráng đi về phía bọn họ, “Mày bỏ cái gì vào trong túi?”



Hắn ta đi đến gần thì nhìn tháy trong túi của Mộ Bắc Ngật có để một món đồ màu đen, tại đồn cảnh sát Kinh Đô đang không ngừng kiểm tra xung quanh đó, cảnh sát đang trên đường đến bắt đồi tượng truy nã.



Mộ Bắc Ngật nhẹ giọng nói: “Trang trí.”



“Ò, mày đúng thật là không biết điều mà, lầy ra đây cho tao xeml” .



Ngay lúc Đại Tráng chuẩn bị đến gần thì Mộ Bắc Ngật đã đã cởi xong dây trói cho Có Tiểu Mạch, anh nhanh chóng đưa hai tay ra kẹp cổ khống chế Đại Tráng. Cảnh tượng này xảy ra khi chúng chưa hề đề phòng cảnh giác!



Đại Tráng thậm chí đến hét cũng không thẻ hét được, sắc mặt biến thành màu gan lợn, tức giận trừng mắt nhìn Mộ Bắc Ngật.



Cùng lúc đó, Có Tiểu Mạch nhanh chóng đứng dậy, lao về phía tên thuộc hạ đang say ngủ, ra một cú đập mạnh vào gáy anh ta, tên thuộc hạ chưa kịp tỉnh lại thì đã bị Có tiều Mạch đánh cho ngắt xỉu.



Mộ Bắc Ngật lập tức đứng lên, mặc kệ cát vàng đang dính trên người, siết chặt cổ của Đại Tráng, sau đó thì manh mẽ quăng hắn ta sang một bên!



Mộ Bắc Ngật liếc nhìn tên đàn ông vạng vỡ khó thở, giọng nói lạnh lùng giống như Sura trong địa ngục, “Nhìn rõ chưa?”



Chỉ nhìn thấy Đại Tráng cuồng loạn hét lên: “M.á nó! Nó giầu máy quay! Bọn mày đâu mau bắt hắt lại cho tao!”



Âm thanh này khiến tất cả những người đang nghỉ ngơi lập tức bị chắn động, ông chủ vội vàng chạy tới, hận thù nhìn Mộ Bắc Ngật.



“Còn ngây ra đó làm gì, bắt nó lại cho tao!”



Mộ Bắc Ngật mở chiếc cúc ở cổ tay áo của mình, rồi nhìn những tên đàn ông đang tiếp tục đi về phía mình, chúng cằm thanh sắt trong tay, gõ vào bàn tay, không ngừng tiền đến gần anh.



Chúng tưởng rằng Mộ Bắc Ngật chỉ là một tên non tơ, nhưng ai biết được sắc mặt của anh lại trở nên lạnh lùng đáng sợ, chưa kịp đến gần thì đã cảm nhận được một sức mạnh rất lớn tỏa ra từ cơ thể anh!



*AIP Chúng tức giận dữ dội lao về phía Mộ Bắc Ngật.



Mộ Bắc Ngật không tức giận và tỏ ra kiêu căng, trước khi họ chạm vào anh, anh đã nhanh chóng nắm lây vai họ, mạnh mẽ bóp nát bả vai của chúng, sau đó nhanh chóng nhắc chân lên mà đá vào phần sau của đầu gối của chúng.



Từ đầu đến cuối, khéo léo tránh khỏi sự tấn công của thanh sắt, sắc mặt Mộ Bắc Ngật lạnh lùng và nghiêm nghị, sức lực mạnh mẽ để nhắc cơ thể của một tên lên sau đó thì hung hăng ném đi!



“Nhất định là đã thông đồng với cảnh sát rồi, ông chủ, hãy đập máy quay của hắn đi!”



Chúng hoàn toàn không thể đến gần cơ thể của Mộ Bắc Ngật, chúng vây quanh anh, anh nghiêm khắc nhìn Đại Tráng, một giây sau, không chút do dự mà cầm thanh sắt đánh qua đó!



Anh thẳng tay đánh vào bụng của Đại Tráng, sắc mặt của Đại Tráng trở nên trắng bệch, hắn ta ôm bụng dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Mộ Bắc Ngật.



“Còn còn xông tới không?”



Mộ Bắc Ngật nhéch môi lạnh lùng cười với vẻ chế nhạo.



Ông chủ thẹn quá hóa giận, trực tiếp cằm gậy sắt lao đến, nhằm vào nơi chí mạng là ngực và gáy mà tắn công.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK