Cố Lan Tâm nôn nóng nghiền răng: “Mày tưởng tao không dám sao? Tao mang thai con của Bắc Ngật, quang minh chính đại!”
“Vậy sao? Có Lan Tâm.” Có Tiểu Mạch lặng lẽ nhìn Cố Lan Tâm để có thể nhìn ra sự chột dạ của chị ta.
Tinh thần của Cố Lan Tâm đã trở nên suy sụp, chị ta ngay lập tức đáp trả, “Có Tiểu Mạch, lẽ nào mày thích Mộ Bắc Ngật?”
Từ đầu đến cuối, cô chưa từng thừa nhận!
Nhưng hiện tại, Cố Lan Tâm lại đang làm ra điều trái ngược với đạo lý nên nó đã xúc phạm nặng nề Có Tiểu Mạch.
Ai biết được, Có Tiểu Mạch không hề nghĩ ngợi mà buột miệng nói ra: “Thích!”
Tắt cả những lời Có Lan Tâm vồn chuẩn bị đều đã bị Có Tiểu Mạch bác bỏ, cô ta không dám tin nhìn Có Tiểu Mạch.
Cách đó không xa có một bóng người lạnh lùng đứng đó, Mộ Bắc Ngật với một tay đút túi, trên gương mặt tuần tú lộ ra cảm xúc không rõ ràng, nhưng khi anh nghe rõ Có Tiểu Mạch nói “thích” thì khóe miệng anh đã bát giác mỉm cười, nó lan đến tận nơi tận sâu trong đôi mắt!
Đôi lông mày đang cau có của Mộ Bắc Ngật bát giác giãn ra, nhưng anh lại không bước tới làm phiền họ, tiếp tục quang minh chính đại nghe trộm!
Nghĩ lại nội dung mà Dịch Bách vừa mới báo cáo thì đôi mắt lạnh lùng nhìn cố Lan Tâm của anh đã kết thành băng, không chút ấm áp.
Ngược lại, sắc mặt Có Lan Tâm tái nhọt, tức giận mắng chửi, giờ phút này cũng không có người nào khác nên cô ta cũng không cần giả bộ đoan trang: “Mày! Có Tiểu Mạch, mày thừa nhận mày là tiểu tam sao? Rẻ mạt giống y mẹ của mày! Cái đồ bùn đắt, ký sinh trùng chuyên đi phá hoại hạnh phúc gia đình của người khác!”
Dịch Bách, người đứng cạnh Mộ Bắc Ngật nghe thấy những lời mắng mỏ với những lời khó nghe đẩy sự tức giận của Có Lan Tâm thì sắc mặt liền có chút kinh ngạc, m.á nó! Vẫn là cô tiểu thư đoan trang thực nữ trước kia đây sao? Sao giờ lại giống như một người đàn bà chanh chua cãi cùn vậy!
Dịch Bách bí mật liếc nhìn Mộ Bắc Ngật, phát hiện ra sắc mặt của Mộ bắc Ngật không hè lộ ra vẻ kinh ngạc hay khó coi.
Có Tiểu Mạch từ đầu đến cuối đều thờ ơ nhìn Cố Lan Tâm, không chút cảm xúc nghe xong câu nói của chị ta, sau đó nói một cách rõ ràng và sắc bén: “Cố Lan Tâm, chị tưởng rằng chị có thai thì tôi không dám đánh chị sao?”
Có Tiểu Mạch vừa bật lại thì đã không màng đến Có Lan Tâm hiện tại đang có thân phận gì!
Nhưng Mộ Bắc Ngật lại biết được rằng cô chỉ đang dựng lên cái gai để bảo vệ trái tim mong manh của mình, trong vụ tai nạn vừa rồi, Có Tiểu Mạch không hề có ý định ích kỷ muồn cứu con gái mình ra trước.
Thay vào đó, cô đã cứu những đứa bé đang gặp khó khăn lần lượt thoát khỏi đám cháy, đủ đề biết rằng Có Tiểu Mạch không hề lạnh lùng như những lời nói ngoài miệng.
Cô từ đầu đến cuối đều rất dễ mềm lòng, mềm lòng đền nỗi rối tinh rối mù cả lên.
Câu nói vừa dứt, chỉ nhìn thấy sắc mặt của Có Lan Tâm lại càng trở nên khó coi hơn, mang theo cả sự ghen tị nhìn Cố Tiểu Mạch, không dám hung hăng như trước nữa.
Có Tiểu Mạch cụp mắt xuống, liếc xéo cô ta, “Nếu không muồn con mình gặp chuyện thì tốt hơn hãy nên dừng lại, Cố Lan Tâm, tôi không có nhiều để chơi với chị đâu.”
Lời nói của cô rất quyét liệt, từ tận đáy lòng không chút giấu diềm cảnh cáo Cố Lan Tâm đừng sử dụng những cách vô liêm sỉ đó nữa!
Có Lan Tâm siết chặt ngón tay, sau đó cơ mặt thả lỏng hơn, giả vờ bình tĩnh nói: “Có Tiểu Mạch, tao đang mang thai con của Bắc Ngật, nều mày đã nói là thích anh ấy thì mày có dám nói là mày không để ý một chút nào không? Sao tao không dám làm giám định AND chứ? Có kết quả rồi thì mày có chấp nhận được không?”
Bầu không khí trong phút chốc trở nên căng thẳng, không gian yên tĩnh vô cùng.
Có Tiểu Mạch đứng giữa những bức tường, đôi môi hé mở ra, nhưng lại xuyên qua Có Lan Tâm nhìn thấy người đàn ông lạnh lùng đang xuất hiện phía sau chị ta, Mộ Bắc Ngật.
khuôn mặt anh tuần tú lãnh đạm, anh đã thay một bộ vest, khuôn mặt cũng đã sạch sẽ, trước đó anh còn cứu cô.
Khi Có Tiểu Mạch phát hiện ra Mộ Bắc ngật thì đã vô thức quan sát xem Mộ Bắc Ngật có bị thương hay không, nhưng Có Lan Tâm ở ngay bên cạnh có thực sự đọc được cảm xúc đau lòng và day dứt từ đôi mắt của Có Tiểu mạch?
Có Lan Tâm lập tức phản ứng lại, đứng trước mặt của Có Tiểu Mạch, sắc mặt trong phút chốc đã trở nên yếu đuồi dịu dàng.
Khóe miệng Có Tiểu Mạch nở nụ cười khinh thường, chị ta thật sự không sợ một ngày nào đó sẽ bị mắt đi mái chèo rồi lật thuyền sao?