Mộ Bắc Ngật cuối cùng không kiềm chế được, đôi mắt đờ đẫn hằn lên vét mực đen từng tắc, anh xoay người nhanh chóng, ấn chặt Có Tiều Mạch vào tường, cơ thể hai người họ dính chặt vào nhau.
Một tia tức giận hiện lên trong đôi mắt lạnh lùng của anh, mặc dù không nhìn được rõ ràng nhưng anh vẫn nhìn cô chằm chằm, “Cố Tiểu Mạch, trả lời câu hỏi của tôi.”
“Khi nãy, cám ơn anh.”
*Tôi hỏi em, tại sao em lại đến chỗ này!”
Sao Có Tiểu Mạch có thể nói ra đây? Chẳn lẽ lại nói rằng cô đang nghi ngờ Có Lan Tâm đang tìm người phục vụ kia để ăn vụng chùi mép? Chẳng lẽ cô lại nói với Mộ Bắc Ngật rằng anh rất có thể đã bị lừa, đứa con trong bụng Có Lan Tâm căn bản không phải của anh!
Những lời thê này, người tỉnh táo như Có Tiểu Mạch sao có thể nói ra được đây!
“Tôi chỉ là, không cẩn thận đi đến chỗ này thôi!”
Nói dối thì đều không mang giấy nháp, rốt cuộc là cô phải giầu anh bao nhiêu chuyện nữa đây!
Ánh mắt Mộ Bắc Ngật lộ rõ sự nguy hiểm nhìn Có Tiểu Mạch, “Có Tiểu Mạch!”
“Ai da, anh đừng có hỏi nữa, tôi thật sự là không có ý!” Có chút bị ép đến gắp gáp rồi Có Tiểu Mạch lại dùng ánh mắt đỏ của một con thỏ để nhìn Mộ Bắc Ngật, hai tay không thẻ kiềm chế mà đấm vào vai Mộ Bắc Ngật.
Sau khi sợ hãi, giọng nói của cô ấy có chút nhẹ nhàng, làm cho con người ta thương xót vô cùng.
Loại ảo giác như vậy đã không phải là lần đầu tiên nữa, hiện tại lại càng ở trong bóng tối, sự nghi ngờ trong lòng anh càng ngày càng rõ ràng hơn!
Khuôn mặt tuần tú của Mộ Bắc Ngật lạnh lùng không chút hơi ám, anh nói từng câu từng chữ một cách rõ ràng, “Có Tiểu Mạch, tôi không đùa với em, bây giờ hãy thành thật trả lời câu hỏi của tôi. Năm năm trước, có phải là em đã xảy ra chuyện gì không?”
Tại sao phải nhắc đến năm năm trước vào thời điểm này? Chuyện mà cô không thể nào quên.
Có Tiểu Mạch sững sờ, bình tĩnh gạt đi, “Tôi không xảy ra chuyện gì cả!”
“Năm đó, em đã sinh con không phải sao? Cho dù bây giờ không tìm được cha của đứa bé thì em cũng nên có chút án tượng đầu tiên về anh ta mới đúng.”
Vấn đề đã khắc sâu trong lòng không thể động chạm tới tại sao lại bi Mộ Bắc Ngật không có chút dầu vết nào mà lại nhắc đến như vậy?
Huống hò, liên quan gì đến anh.
Nám Nám của cô là được Có Tiểu Mạch cô tự tay nuôi dưỡng bởi tình cảm thuần khiết, có lẽ vì từ nhỏ đã thiếu thồn tình cảm ruột thịt, nên Có Tiểu Mạch mới bù đắp gắp trăm lần cho Nám Nám.
Ngay cả khi Nám Nám chưa tìm được cha ruột, nhưng cô bé vẫn là một cô bé lạc quan và vui vẻ.
Làm sao cô ấy có thể nói rằng Nám Nám chính được hình thành từ tình một đêm của Có Tiểu Mạch chứ.
Lúc này ánh mắt của Có Tiểu Mạch càng lạnh nhạt hơn, “Tôi không có ấn tượng gì, tôi đã sinh Nám Nám ở bên Anh Quốc, nên không liên quan gì đến Kinh Đô, vấn đề đời tư cá nhân mà giám đốc Mộ hỏi, anh đã hỏi đủ chưa?” .
“Năm năm trước…”
“Đủ rồi, giám đốc Mộ, tôi biết năm năm trước giám đốc Mộ và Có Lan Tâm đã ở bên nhau rồi, những trỏ ngại hay cãi vã giữa hai người đều không liên quan gì đến tôi.”
“Cứng miệng!”
Người phụ nữ này, đang yên lành sao lại nhắc đến Có Lan Tâm chứ?
Lồng ngực của Mộ Bắc Ngật tràn đầy sự tức giận, còn khuôn mặt tuần tú thì còn lạnh lùng đến cực điểm, anh đã bị Có Tiểu Mạch chọc giận.
Lời nói của cô không có chút sơ hở, ẩn giấu kĩ càng, Mộ Bắc Ngật đột nhiên nhướn mày giống như là đang nghĩ ra điều gì đó, lại lần nữa bé Có Tiểu Mạch lên rồi đi xuống dưới!
Có Tiểu Mạch không thẻ thoát khỏi Mộ Bắc Ngật nên chỉ có thể để anh bé, sau khi quay trở lại phòng, Có Tiểu Mạch không muốn bị mọi người nhìn thấy cảnh tượng này nên đàng vùng vẫy đòi xuống.
Ai biết được rằng, Mộ Bắc Ngật lại không chút thay đổi mà đầy cánh cửa phòng, chủ tịch cũng đã rời đi, trong phòng lúc này.
không hề có ai khác.
Mộ Bắc Ngật ném Có Tiểu Mạch lên ghé sô pha, không có ai khác ở đây không phải căn phòng này lại càng nguy hiểm hơn sao?