“Chúng tôi đề nghị giám đốc Mộ sa thải người phụ nữ bên cạnh và cắt đứt liên lạc, nều không thì chúng tôi e là không thể tiếp tục hỗ trợ giám đốc Mộ được nữa.” Ý tứ trong lời nói đã rất rõ ràng.
Ngay cả Có Tiểu Mạch ngón tay buông thống bên hông cũng có chút cứng lại, cô vô thức nhìn về phía Mộ Bắc Ngật ở bên cạnh, sắc mặt Mộ Bắc Ngật lạnh lùng một cách đáng sợ, “Không thể.”
Tắt cả các cổ đông nhìn nhau, không ngờ thái độ của giám đốc Mộ lại kiên quyết đến như vậy!
Một trong những cổ đông lớn tuổi ngay lập tức đập bàn và nói một cách giận dữ: “Giám đốc Mộ, anh bây giờ chỉ đang mê muội đầu óc thôi, cần phải thức tỉnh kịp thời, nếu không thì chúng tôi tuyệt sẽ không bao giờ để ông Mộ làm loạn ở Mộ Thị đâu!”
“Nhà họ Mộ có hai dòng độc đinh, sao nào, các cổ đông muốn mời Mộ Thiếu Lãnh đến nhận chức à? Tôi có thể đảm bảo rằng trong vòng ba ngày anh ta sẽ thông báo nhà họ Mộ phá sản.”
“trong buổi lên án phê bình và chất vấn này, tại sao không để ông Mộ tới nói chuyện với tôi? Cổ đông Trần, tôi biết ông có quan hệ tốt với ông nội, nu không thì tôi cũng đã ông về hưu rồi cùng ông nội tận hưởng tuổi già, ông thấy sao?” Hai cánh tay Mộ Bắc Ngật đề trước ngực, đôi mắt không đáy sắc bén phóng về phía cổ đông vừa phê bình anh, sắc mặt lạnh lùng vô cùng khiến người ta không thể xem nhẹ.
Có Tiểu Mạch đứng đó với vẻ mặt bình tĩnh.
“Giám đốc Mộ, chúng tôi không muốn người phụ nữ này ở lại công ty, lẽ nào giám đốc mộ lúc này lại vì người phụ nữ này mà chống lại chúng tôi sao! chỉ là một người phụ nữ thôi mà!”
Các cổ đông giận dữ nói.
Có Tiểu Mạch cuối cùng không thể kiềm ché nổi nữa mà lạnh lùng nói: “Các cổ đông, nếu tôi rời đi, tập đoàn Lập Thăng có lại hợp tác với Mộ Thị không?”
“Đó là khi…”
Một trong những cổ đông suýt thì nhanh miệng nói ra nên đã thay đổi lời nói của mình: “Ý của cô là gì?”
“Tôi ngược lại còn không biết, hóa ra tôi đã đủ quan trọng để mức có thể tác động đến hành động của giám đốc Mộ rồi sao? Tôi từ chức rồi, nếu Lập Thành không muốn, vẫn là không hợp tác với Mộ Thị, quan niệm trao đổi đó, giám đốc Mộ không thể không nhìn ra.”
¡, tôi không có ý kiến, nhưng các cổ đông, trước khi mọi người hiểu được rõ chân tướng mọi việc thì cũng không có quyền gì mà chỉ chích nhưng hành động của tôi.”
“Nếu giám đốc Mộ muốn sa thải Lông mày Cố Tiểu Mạch khẽ cau lại, trên gương mặt xinh đẹp mềm mại đang xuất hiện sự tức giận.
Lão Mộ đang muồn dùng các cổ đông gây áp lực lên Mộ Bắc Ngật, nhưng lại bị Mộ Bắc Ngật và Có Tiểu Mạch giận giữa phản bác lại.
Sắc mặt của các cổ đông đều trở nên khó coi và “Hồng Môn Yến” này đã kết thúc trong sự thát bại của các cỗ đông.
(*Hồng Môn Yến là một sự kiện lịch sử diễn ra vào năm 206 TCN tại Hồng Môn bên ngoài Hàm Dương, thủ đô của Triều đại nhà Tân.) Sau khi rời khỏi phòng họp, Mộ Bắc Ngật nhìn Có Tiểu Mạch với nụ cười trên môi, Dịch Bách từ một phía vội vàng đi tới, nhìn sắc mặt của hai người, như thể không hề nghiêm túc như anh ta nghĩ?
“Giám đốc Mộ, cuộc gọi hội nghị, rất khẩn cấp.”
“Đi qua đó trước đi!”
Có Tiểu Mạch lùi sang một bên, nhìn Mộ Bắc Ngật vội vã rời đi, lúc này mới vô cảm quay trở lại tầng cao nhát.
Tầng cao nhát yên lặng vô cùng, Có Tiểu Mạch bước ra khỏi thang máy thì đã nhìn thấy ba hoặc hai người đàn ông mặc đồ đen đang dỡ bỏ một thứ gì đó bên ngoài văn phòng của Mộ Bắc Ngật, làm ra tiếng động rất lớn, nhưng không có ai can thiệp để xử lí, giống như là đều bị mọi người đoạn tuyệt vậy.
Có Tiểu Mạch chăm chú nhìn, lập tức đi đến đó, “Mọi người đang làm gì vậy?
Nhóm người mặc đồ đen nghe tháy tiếng quay đầu lại nhìn cô, họ đều đeo khẩu trang màu đen, nên không thẻ nhìn rõ khuôn mặt cụ thể, chỉ là ánh mắt trở nên dữ tợn.
“Theo yêu cầu của giám đốc Mộ là sẽ dỡ bỏ văn phòng này, cô Có, cô vẫn chưa hiểu rõ sao, Mộ Thị sẽ không cần người phụ nữ như cô.”
Tổng giám đốc Mộ? .
||||| Truyện đề cử: |||||
Có Tiểu Mạch đương nhiên sẽ không tin, người trước mặt hoàn toàn không nhìn thấy gương mặt của anh ta. Có Tiểu Mạch ổn định tâm trí: “Nếu đã là yêu cầu của giám đốc Mộ, vậy thì đợi anh ấy đến đây đích thân căn dặn, các người chắc chắc là tâm mình trong sạch không?”
Những người mặc đồ đen không định đối phó với Có Tiểu Mạch, tự ý tháo bàn và ghé ra, tất cả đều bị ném xuống đất, phát ra tiếng động lớn.
Trong đó có một bình hoa đã bị vỡ vụn trên sàn, những mảnh vỡ văng đến bên chân Có Tiểu Mạch.
Sắc mặt Có Tiểu Mạch càng ngày càng trùng xuống, hét lên hai chữ: “Dừng tay!”