Cố Lan Tâm hạ chân xuống vì muốn bước xuống giường thì lại bị Mộ Bắc Ngật ngay lập tức chặn lại, “Không cần.”
Động tác của Cố Lan Tâm chợt trở nên cứng đờ, sau đó thì bộc lộ ra dáng vẻ đang khổ: “Bắc Ngật, anh vì cứu Tiểu Mạch mà đã phải chịu nhiều vết thương đến như vậy, nếu để ông Mộ biết thì ông ấy sẽ buồn bã đến thế nào chứ.”
Cố Lan Tâm cúi đầu, lộ ra biểu cảm vừa phức tạp lại vừa đau khổ, ý đồ của cô ta là muốn kích động một chút sự ấm áp của Mộ Bắc Ngật.
Hai lần “làm tình giả”, tất cả chứng cứ và dấu vết đã được cô ta che giấu một cách hoàn hảo, đặc biệt là buổi tối cách đây không lâu, càng khiến Mộ Bắc Ngật tin tưởng nói là thật.
Chỉ cần cô ta nắm đúng điểm trọng yếu thì sẽ không để cho bất cứ ai có thể phát hiện ra, kể cả Mộ Bắc Ngật!
Mộ Bắc Ngật nhìn sâu vào trong mắt cô ta, lúc này Cố Chấn Hải và Hoàng Mai ở bên ngoài cố ý đi vào để giảm bớt bầu không khí căng thẳng: “Lan Tâm, còn ngây ra đó làm gì, còn không mau nói ra thông tin tốt này cho giám đốc Mộ nghe đi chứ, giám đốc Mộ thích trẻ con như vậy nghe thấy nhất định là sẽ rất vui.”
Sắc mặt Mộ Bắc Ngật lạnh tanh, lời nói ra trái lại còn không chút nể mặt mà nói: “Ai nói là tôi thích?”
“Đứa con của Cố Tiểu Mạch giám đốc Mộ thích như vậy thì cuối cùng cũng chỉ là con của người ta, đến lúc Lan Tâm của chúng ta sinh ra đứa con của giám đốc Mộ, thì giám đốc Mộ nhất định là sẽ rất thích.” Hoàng Mai đắm chìm trong mộng tưởng, đinh đinh trong lòng mà nở nụ cười, đến lúc này để xem người phụ nữ Cố Tiểu Mạch kia còn có mặt mùi nào để xen vào không!
Hoàng Mai nói ra mà không cần phải suy nghĩ, bà hoàn toàn không phát hiện ra sắc mặt của Mộ Bắc Ngật lại càng lạnh lùng hơn trước, không có một chút sự ấm áp này, sắc mặc lạnh đến đáng sợ.
“Đứa trẻ mà tôi thích thì chỉ có Nám Nám.”
Một câu nói ngắn gọn của anh đã làm cho hai vợ chồng Cố Thị và Cố Lan Tâm rơi vào trạng thái gượng gạo đến cực điểm, đặc biệt là Cố Lan Tâm, nó giống như một sự xúc phạm nặng nề, đến cả gương mặt nhợt nhạt yếu ở của cô ta cũng trở nên biến dạng,
Cố Lan Tâm bất chợt ngẩng đầu lên nhìn rồi nhanh chóng đi về phía Mộ Bắc Ngật, không màng điều gì mà sà vào lòng anh, “Bắc Ngật, bây giờ em đang mang thai con của anh mà, sao anh lại…”
“Có phải là con của tôi hay không thì vẫn chưa chắc được mà, Lan Tâm, khi trước tôi sẽ tin là cô sẽ không làm ra những chuyện như vậy, nhưng có những người lại quá ngu xuẩn, dễ dàng bộc lộ ra những suy nghĩ trong lòng, tôi khuyên cô vẫn nên đừng để những người nào đó sai khiến nữa thì sẽ tốt hơn đấy.”
Mộ Bắc Ngật khi trước đúng thật là không tin một người dịu dàng như Cố lan Tâm lại làm ra những chuyện như vậy, nhưng hiện tại đã có rất nhiều điều đã chỉ ra cô ta có thể trở thành một quân cờ giúp kiểm soát anh của lão Mộ, nên cô ta cũng sẽ có thể làm ra những chuyện độc ác giống như ông ta vậy!
Còn câu nói này của anh thì lại ngấm ngầm chỉ ra một cách vô cùng rõ ràng, ngay lập tức đã làm cho gương mặt của Cố Chấn Hải và Hoàng Mai có chút trùng xuống.
“Trong thời kỳ mang thanh có thể làm giám định huyết thông, vậy nên chi bằng hãy thử xem có phải là con của tôi không?”
Khóe môi Mộ Bắc Ngật khẽ nhếch lên, ánh mắt sắc bén giễu cợt. Còn Cố Lan tâm, rõ ràng lại đang ôm Mộ Bắc Ngật nhưng lại có thể cảm nhận được sự vô tình và lạnh nhạt của anh, ngay sau đó trái tim cô ngừng đập giống như là đang bị nhấn chìm vào trong lớp băng lạnh vậy.
Cùng lúc đó, Mộ Bắc Ngật đã hất cánh tay của cô ra, sau đó lùi lại phía sau, “Nếu không muốn làm giám định thì có thể phá đi, đứa trẻ đều phải bỏ đi thì cô nghĩ thế nào?”
“Bắc Ngật.” Cơ thể Cố Lan Tâm lảo đảo muốn ngã xuống.
“Hôn lễ của chúng ta cũng là do ông nội một tay ủng hộ mà, Bắc Ngật, anh thật sự phải tuyệt tình với em đến như vậy sao, anh như vậy em thật sự là không thể sống tiếp được nữa đâu!” Cơ thể của Cố Lan Tâm run bần bật không ngừng, đôi mắt có chút đỏ, khiến ai nhìn cũng cảm thấy xót xa!
Nhưng lúc này Mộ Bắc Ngật lại không cảm thấy vậy, anh vẫn tỏ ra dáng vẻ lạnh nhạt, điềm tĩnh nhìn Cố Lan Tâm, từng câu từng chữ nói ra sự thật một cách rõ ràng: “Từ đầu tôi chưa bao giờ nhắc đến chuyện kết hôn.”
Câu nói vừa dứt, Mộ Bắc Ngật liền quay người rời khỏi phòng bệnh, không chút để tâm đến Cố Lan Tâm ở phía sau.
Cố Lan Tâm siết chặt những ngón tay của mình, móng tay cứ như vậy mà đâm vào lòng bàn tay, cho đến khi những giọt máu đỏ thẫm chảy ra mới thôi, gương mặt trắng bệch biến dạng, khát vọng báo thù không ngừng vực dậy trong lòng cô ra!
Cố Tiểu Mạch!
Cố Tiểu Mạch về đến phòng bệnh của mình, cô không biết là có thứ gì đó đã đâm vào lòng bàn chân của mình, cả quãng đường đi đều để vài vết chân máu, Cố Tiểu Mạch lại không hề quan tâm đến, cô cảm thấy có chút lạc lõng đi về phòng bệnh.
Nam Thần An đón Nám Nám qua đến thăm cô, Nám Nám vừa nhìn thấy Cố Tiểu Mạch thì lập tức nhảy ra khỏi vòng tay của Nam Thần An.
“Mẹ ơi!”
Nám Nám không ngờ mẹ mình thật sự đã phải gặp chuyện nguy hiểm như vậy, không ngờ ông chú lợi hại là người đầu tiên đã đến cứu mẹ ra ngoài, lần đầu tiên ấn tượng ấn tượng về ông chứ lợi lại trở về như van đầu!
Nhưng Nám Nám là một đứa trẻ rất chu đáo, khi nhìn thấy mẹ cô bé đã cảm thấy thương mẹ vô cùng, cô bé chạy về phía Cố Tiểu Mạch, nhỏ nhẹ nói: “Mẹ ơi, mẹ có sợ không, Nám Nám rất lo cho mẹ.”
Cố Tiểu Mạch không để lộ ra sự thảm thương của mình, vội vàng lấy lại tinh thần, cúi đầu ôm Nám Nám vào lòng và nở nụ cười, “Mẹ không sao!”
“Nhưng, mẹ à, dáng vẻ cố gượng cười của mẹ so với lúc khóc còn khó coi hơn nhiều đấy.” Nám Nám chu môi nói ra những lời lo lắng thương xót mẹ.
Nam Thần An dịu dàng giải thích: “Nám Nám ở trường quá lo lắng cho em nên anh đã đón con bé đến đây, nhưng…Tiểu Mạch, sao chân của em lại bị thương rồi!”
Lúc này Nam Thần An mới phát hiện ra bàn chân của Cố Tiểu Mạch đang không ngừng chảy máu, ngay lập tức sắc mặt anh thay đổi, lập tức chạy đến, ôm Nám Nám từ vòng tay của Cố Tiểu Mạch vào lòng mình, rồi một tay kéo Cố Tiểu Mạch đi đến chiếc giường và ngồi xuống.
Cố Tiểu Mạnh muốn cầm máu lại, nhưng Nam Thần An đã sớm hơn cô một bước, anh với lấy lọ nước sát trùng, ngồi xổm trước mặt Cố Tiểu Mạch, nhẹ nhàng nhấc chân của cô lên.
Chân của chút vết bẩn, Nám Thần An cũng không ghét bỏ mà nhẹn nhàng dùng nước lau sạch giúp cô, sau đó mới nhẹ nhàng bôi thuốc cho cô, “Đau thì nói với anh.”
Khuôn mặt Cố Tiểu Mạch đẹp đẽ, Nám Nám thì quỳ chân ngồi trên giường, cố tỏ ra hồn nhiên nói: “Mẹ ơi, tại sao mẹ lại không vui, có phải là ai đã ức hiếp mẹ không, con gọi ông chú lợi hại đến giúp mẹ, ông chú lợi hai nhất định sẽ đánh cho họ chạy té khói!” .
Khi Nám Nám nhắc đến ông chứ lợi hại đó thì hoàn toàn là không có chủ đích lại làm cho Cố Tiểu Mạch và Nam Thần An ngây người một lúc.
Cố Tiểu Mạch quay đầu về phía cô bé, nghiêm túc nhìn Nám Nám, “Nám Nám, sau này mẹ không cho phép con tìm đến Mộ Bắc Ngật nữa, có biết không? Chú ấy với chúng ta không phải là người trong cùng một thế giới, cũng không thể trở thành ba của con được, sau này chú ấy cũng sẽ có con của mình, sẽ đem tất cả tình yêu thương cho con của chú ấy, chứ không phải con, hửm?”
Cho dù phải nói ra những lời có chút vô tình nhưng Cố Tiểu Mạch vẫn không đành lòng nên đã quyết định cắt đứt mọi sự hi vọng của Nám Nám.
Nam Thần An nghe thấy vậy thì liền bất giảng đưa mắt lên nhìn, ý nghĩ câu nói này của Cố Tiểu Mạch lẽ nào có ý là Cố Lan Tâm có thai rồi?
Nghĩ đến đây đôi mắt của Nam Thần An lộ ra một sự quyết đoán rằng mình sẽ thắng, anh im lặng không nói mà cúi đầu tiếp tục xử lý vết thương cho Cố Tiểu Mạch.
Ngược lại Nám Nám lại giống như là đang bị dọa dẫm, trong đôi mắt long lanh xuất hiện những giọt nước mắt tràn mi, cô bé nhìn Cố Tiểu Mạch, sụt sùi nói: “Mẹ ơi, mẹ nói ông chú lợi hại sẽ có con của mình sao?”
Đôi mắt Nám Nám đỏ ửng, đôi mội phụng phịu không vui.
Điều này lại làm cho Cố Tiểu Mạch không thể nhịn được cười, “Nám Nám, tại sao con lại không vui vậy?”
“Nám Nám không thích ông chú lợi hại cùng với người phụ nữ khác sinh con mà chỉ thích chú ấy cùng mẹ sinh con thôi.” Câu nói này quá hồn nhiên rồi, Cố Tiểu Mạch ngay lập tức che miệng của Nám Nám lại, sau đó thì tỏ ra dáng vẻ giống như đang nghe được một chuyện cười vậy.
Nam Thần An nhìn phản ứng của Cố Tiểu Mạch không quá quyết liệt nên trong lòng dần dần cảm thấy không vui, nhưng đồng thời, anh cũng phân tích suy nghĩ của Nám Nám: “Nám Nám, ông chú lợi hại đã có bạn gái để chú ấy trao tình cảm thật lòng mình, hơn nữa thì rất nhanh là sẽ bước vào lễ đường, chuyện chú ấy cùng với bạn gái của mình sinh con cũng là chuyện hợp tình hợp lý, Nám Nám không được nghĩ như vậy, đã biết chưa nào?”
Ồ, giờ chú Nam cũng thật xấu xa, chú ấy đều không đứng về phía Nám Nám.
Nám Nám giống như là đang phải chịu uất ức vậy, lăn sang một bên giường, ôm chặt đầu gối của mình, buồn bực khóc một mình.
Cố Tiểu Mạch bất lực nheo mắt nhìn, đôi lông mi dày khẽ động, che đi sự đau khổ trong lòng.
Nam Thần An luôn tỉ mỉ quan sát, dịu dàng nói: “Tiểu Mạch, em không biết rồi? Lần này Vương Dật đã bị giao đến đồn cảnh sát, anh đã phái người đi điều tra người đứng sau hắn ta giựt dây là ai nên đến lúc này chúng ta có thể thẳng tay báo thù rồi.”
Khi Nam Thần An nói ra câu này, anh ta đã rất giỏi giấu đi sự u ám và mưu đồ ở trong đáy mắt.
Đêm đến, Cố Tiểu Mạch ôm Nám Nám ngủ trong phòng bệnh, đến ngày hôm sau thì Nam Thần An lại đến thăm họ.
Cố Tiểu Mạch mệt mỏi cả một ngày, sau khi dỗ Nám Nám ngủ cô liền chìm vào giấc ngủ!
Nhưng Nám Nám nằm trong lòng cô làm sao có thể ngủ được, cô bé trộm mở mắt, dùng hết sức mình rời khỏi vòng tay của Cố Tiểu Mạch, đôi chân mũm mĩm lắc lư trèo xuống giường, mở chiếc cặp sách của mình để lấy một tờ giấy còn nguyên vẹn.
Cô bé nhấc điện thoại lên, ngồi xổm xuống bên cạnh giường, hạ âm thanh xuống để gọi cho Mộ Bắc Ngật.
Ngữ khí ở đầu dây bên kia rất điềm tĩnh đem theo một chút sự nặng nề kiềm nén, “Alo!”
“Ông chú lợi hại, là cháu.” Nám Nám nói nhỏ.
Mộ Bắc Ngật lấy lại tinh thần, giọng nói liền trở nên dịu dang hơn, nhưng tối nay tâm trạng của anh không tốt nên giọng nói cũng có chút khàn, “Nám Nám, sao thế cháu?”
“Ông chú lợi hại, chú đang ở bệnh viện sao?”
Mộ Bắc Ngật lúc này đang ngồi trong công ty, trong văn phòng chỉ mở một chiếc đèn, nhưng cũng không thể nhìn rõ được vật gì, bóng tối bao trùm xung quanh khiến anh phiền muộn vô cùng!
Mộ Bắc Ngật châm điếu thuốc, yên lặng hút nó, không biết từ khi nào mà gạt tàn đã tràn ngập những đầu thuốc.
Nghe thấy giọng nói của Nám Nám, Mộ Bắc Ngật liền dập đi điếu thuốc trong tay, “Nám Nám đang ở bệnh viện à?”
“Cháu muốn ăn đêm, ông chú lợi hại có thể đưa cháu đi ăn được không?” Nám Nám bức thiết muốn biết được “cảm giác tồn tại” của mình trước mặt ông chú lợi hại, cô bé sợ ông chú lợi hại sẽ thật sự thích đứa bé khác, không thích cô bé nữa.
Mộ Bắc Ngật phả ra một làn khói, đưa tay tắt máy tính, vừa đứng dậy vừa nói: “Được, ở bệnh viện đợi chú.”
Sau khi nhận được sự đồng ý của Mộ Bắc Ngật, Nám Nám mới rón rén tắt máy, nhẹ nhàng bước những bước nhỏ để điện thoại về chỗ cũ, sau đó thì mới thậm thà thậm thụt đi ra cửa phòng bệnh để đợi ông chú lợi hại.
Mộ Bắc Ngật lái xe với tốc độ rất nhanh, chiếc xe nhanh chóng đỗ lại trước cổng bệnh viện.