May mà Dịch Bách rất nhanh đã đến hiện trường tai nạn, lúc Dịch Bách đi đến, cánh tay Cố Tiểu Mạch chẳng còn sức lực nữa.
Bên ngoài phòng cấp cứu của bệnh viện.
Cố Tiểu Mạch một mình ngồi ở trên ghế dài hành lang, cô im lặng cúi đầu suy nghĩ điều gì đó.
Dịch Bách cảm thấy rất ngạc nhiên, một cô gái trước đây rất sôi nổi nói nhiều lúc này lại lặng lẽ khiến người ta đau lòng, gần đây cô gầy đi rất nhiều, khuôn mặt vốn bằng bàn tay những lúc này một bàn tay có thể che lấp cả khuôn mặt cô, đôi mắt long lanh đầy sức sống bây giờ trở nên thất thần.
Dịch Bách bước đến, cậu định đưa tay xoa đầu Cố Tiểu Mạch, an ủi cô nhưng tay đang ở giữa không trung bỗng khựng lại, nếu để Sếp biết sợ rằng sẽ lên cơn ghen mất!
Dịch Bách vội vàng thu tay lại, nhưng vẫn lên tiếng an ủi cô: “Cố Tiểu Mạch, cô đừng lo, Sếp sẽ không sao đâu.”
Cố Tiểu Mạch đang đắm chìm trong thế giới riêng của mình, dường như không nghe thấy âm thanh ở bên ngoài thế giới.
Những lời an ủi từ từ xuất hiện trong đầu Dịch Bách, mắt cậu ta sáng lên, tiếp tục an ủi Cố Tiểu Mạch: “Cố Tiểu Mạch, tôi tin Sếp sẽ không sao, lần trước Sếp bị tai nạn, rơi xuống biển hơn một đêm, cuối cùng chúng tôi ở ven biển vớt được Sếp lên, cả người toàn là máu nhưng chỉ ba ngày sau đã tỉnh lại, ông trời vẫn rất thương Tổng giám đốc Mộ của chúng ta…”
Dịch Bách nhanh miệng quá mà đã kể lại hết chuyện Mộ Bắc Ngật bị tai nạn.
Lúc này Cố Tiểu Mạch mới có chút phản ứng, cô từ từ ngẩng đầu lên, nhìn Cố Tiểu Mạch với ánh mắt kinh ngạc, “Cậu nói gì?”
Đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của Cố Tiểu Mạch, Dịch Bách có chút sững sờ.
Cố Tiểu Mạch đứng lên, ánh mắt tối sầm: “Anh ta bị tai nạn lúc nào?”
Thật ra Dịch Bách có tâm tư riêng của mình, mặc dù Mộ Bắc Ngật không cứu được Cố Tiểu Mạch, Nam Thần An nhanh hơn anh một bước nhưng không có nghĩa anh không quan tâm Cố Tiểu Mạch.
Dịch Bách xoa đầu: “Chính là cái đêm cô được cứu, Sếp lái xe đi một mình trong trời mưa nhưng lúc trên đường xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bây giờ vết thương vẫn chưa khỏi lại bị một lần nữa.”
Chuyện ngoài ý muốn?
Cố Tiểu Mạch đứng ở xa xa, cô không có ý định đi đến nhìn Mộ Bắc Ngật, lúc này cô vẫn chưa bước một bước, vì thế Dịch Bách đứng bên cạnh liền nói.
Dịch Bách giống như vừa nghe thấy bác sĩ kể chuyện cười, sắc mặt tối sầm: “Tổng giám đốc Mộ… chưa bao giờ để người nhà họ Mộ đến chăm sóc.”
“Cái gì? Cố Lan Tâm đâu?”
Ông Mộ, Mộ phu nhân, Cố Lan Tâm, những người này đều không phải sao?
Đường đường là Tổng giám đốc của Mộ Thị nhưng lại không có người chăm sóc, chỉ nghe thôi cũng khiến người ta cảm thấy đây là một chuyện rất nực cười!
Dịch Bách có chút buồn bã, “Là thật… Tổng giám đốc Mộ không cần cô Cố chăm sóc, thế nên hôm nay tôi mới không trông coi cẩn thận để Tổng giám đốc Mộ rời đi mà vẫn mang bệnh trong người.”
Không biết có phải là cố tình muốn nhận được sự đau lòng của Cố Tiểu Mạch không nhưng lúc Dịch Bách nhìn thấy mặt Cố Tiểu Mạch giãn ra, cậu ta biết cậu ta đã thành công.
Cố Tiểu Mạch biết mình không đủ nhẫn tâm, không biết phải đối mặt với những người hết lần này đến lần khác hãm hại cô và Nám Nám.
Nhưng đối với Mộ Bắc Ngật, trong đầu cô bỗng hiện lên hình ảnh Mộ Bắc Ngật ghé vào tai cô nói, “Cố Tiểu Mạch, tại sao cô chỉ đối xử không công bằng với mình tôi?”
Cảm xúc trong lòng rất phức tạp, đầu óc hỗn loạn, cô nắm chặt tay rồi lại buông ra, lặp đi lặp lại, cuối cùng cũng bị thuyết phục: “Tôi đi xem một chút, lát nữa gọi hộ lý đến chăm sóc anh ta.”
“Ok.”
Cố Tiểu Mạch đi đến phòng bệnh của Mộ Bắc Ngật, thuốc gây mê vẫn chưa hết nên Mộ Bắc Ngật còn đang ngủ, cô y tá cầm bộ đồ bệnh nhiên sạch sẽ đứng bên cạnh.