Có Tiểu Mạch cắn chặt môi, vùng vẫy với khuôn mặt thanh tú và gầy gò, nhưng cuối cùng không cưỡng lại được, cô chuẩn bị mở môi…
Mộ Bắc Ngật lại lầm tưởng cô sẽ phản bác, trước khi cô kịp nói thì anh đã chặn lời cô trước: “Có Tiểu Mạch, anh không cho em cơ hội đề từ chối, em quên là em đã nợ tôi hai lần báo đáp rồi sao?”
Đôi mắt đen láy của anh nhìn cô chăm chú, không có chút ý tứ trêu đùa.
Có Tiểu Mạch thở dài, sau đó thỏa hiệp: “Sau lần này, xóa bỏ toàn bội”
Dịch Bách đứng ngoài cửa thỉnh thoảng nhìn một chút động tĩnh bên trong, sau đó lại cúi đầu nhìn chiếc đồng hồ trên cổ ta, quả nhiên là Có Tiểu Mạch có tác dụng, đều không bị anh đuổi ra ngoài!
Vào thời điểm đó, trong phòng chờ.
Không biết tại sao, lần này khi hai người đi vào, trong không khí luôn có một cảm giác khó xử mờ ám lan tràn, Cố Tiểu Mạch ngồi bên cạnh giường, hai chân khép lại, ngắn ngơ.
Nhưng tâm trạng Mộ Bắc Ngật lại rất vui vẻ đứng đó cởi bỏ quản áo, bên trong anh ta mặc một chiếc áo sơ mi trắng phối cùng chiếc quần tây khiến dáng vóc của anh vô cùng cao ráo.
Mộ Bắc Ngật chọn ngồi trên ghế sô pha, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Có Tiểu Mạch, nói nhỏ: “Không phải muồn thoa thuốc cho anh sao?”
Anh điềm đạm nhắc nhở, đôi lông mày lại bất giác cau lại, Có Tiểu Mạch dường như càng ngày càng trở nên đờ đẫn? Đôi mắt thông minh và xinh đẹp hai chiều ấy giờ giống như bị bao phủ bởi một thứ xám xịt, tối mày không chút ánh sác.
Trái tim của Mộ Bắc Ngật trở nên căng thẳng, nhưng anh rất quan tâm.
Có Tiểu Mạch ngoan ngoãn đi tới, cầm lấy thuốc ở bên cạnh, nhẹ nhàng nhác ống quần của Mu Beiyi lên, lộ ra vét sẹo và phần da đã bị hoại tử một chút.
Có Tiểu Mạch nhắm mắt lại, không kìm được sự tức giận, bắt lực nói: “Mộ Bắc Ngật, vét thương này của anh là muồn dày vò ai?”
“Gọi tên tôi rồi à!”
Mộ Bắc Ngật lại không đề ý đến lời của cô mà điềm tĩnh nói.
“Cái gì?”
Ngay khi cô đưa mắt lên nhìn thì đã đụng phải đôi đồng tử đen nháy đây sự lạnh lùng, chỉ nhìn thấy Mộ Bắc Ngật cong môi cười: “Không còn gọi tôi là giám đốc Mộ nữa à, Có Tiểu Mạch, tôi không thể bù đắp cho những gì đã xảy ra trước đây, nhưng bây giờ hãy cho tôi một cơ hội để bù đắp, có được không?”
Thời cơ lúc này rất thích hợp, cực kỷ yên tĩnh, không có bát kỳ ai có thể làm phiền.
Mộ Bắc Ngật cứ như vậy nhìn vào đôi mắt của Có Tiểu Mạch một cách chăm chú rồi chân thành nói, không chút giấu giềm tình yêu của mình, cố gắng đủ để Có Tiểu Mạch có thẻ hiểu!
Có Tiểu Mạch ánh mắt nóng rực này có chút thiêu đốt, trong tiềm thức muốn tránh né ánh mắt này, nhưng trái tim vẫn không ngừng đập thình thịch thình thịch trong lồng ngực.
Thừa nhận đi, cô chưa bao giờ khống chế được bản thân phải rời xa anh ấy.
Có Tiểu Mạch vẫn tránh và nói: “Đừng nghĩ đến những chuyện phiền phức này nữa.”
“Liên quan đến em tôi đều không thầy phiền phức.” Mộ Bắc Ngật trực tiếp nói, làm cho Có Tiểu Mạch có chút rung động!
Cố gắng chồng chát thành trì nhưng Thành phó vốn đã dưới sự công phá một chút của Mộ Bắc Ngật thì đã trở nên thát thủ, không thẻ giữa được, đến cả cơ hội phản kháng cũng không có, cứ như vậy mà xuyên thẳng vào trái tim.
Nhưng trong tim Có Tiểu Mạch lại có một giọng nói không ngừng vang lên trong trái tim Có Tiểu Mộ, néu tôi muồn trả thù thì sao? Anh ta có chắc là anh ta không quan tâm đến Có Lan Tâm?
Cô không dám theo đuổi hay thăm dò, Vì Mộ Bắc Ngật có chút tình cảm với Có Lan Tâm.
Có Tiểu Mạch đã sững sờ quá lâu và vô thức cau mày, câu trả lời im lặng này chắc chắn là muốn từ chối Mộ Bắc Ngật một cách khéo léo.
Giám đốc Mộ chưa từng tỏ tình, cũng không biết các cách để dỗ dành phái nữ, lúc này chỉ là có chút cô đơn, liền cảm thầy nản lòng, lẽ nào là anh đã nhanh quá không? Hay là, cô ấy vẫn chưa hoàn toàn buông bỏ những rào cản và chấp nhận anh?
Mộ Bắc Ngật tự mình đổi chủ đề, “Thoa thuốc cho tôi đi!”
“Ò, được được!” Có Tiểu Mạch lúc này mới phản ứng lại và nhanh chóng cúi đầu thoa thuốc lên vết thương trên chân cho Mộ Bắc Ngật.