“Tôi đi gọi Dịch Bách.” Cố Tiểu Mạch không thèm nghĩ đã lên tiếng trả lời.
Không ngờ, sắc mặt Mộ Bắc Ngật tối sầm, anh nghiến răng khàn giọng nói: “Cố Tiểu Mạch, cô đã bao giờ thấy đàn ông thay đồ cho đàn ông chưa?”
Ý tứ đã quá rõ ràng, Cố Tiểu Mạch lạnh lùng nói, “Tôi thay cho anh.”
Trong lòng Cố Tiểu Mạch nghĩ, thay đồ cho anh xong cô sẽ chào tạm biệt rồi rời khỏi đây, Nám Nám đã được Nam Thần An đón về nhà, cô cũng không nên ở đây quá lâu.
Mộ Bắc Ngật không ngờ Cố Tiểu Mạch sẽ nhanh chóng thỏa hiệp như thế, nhưng khuôn mặt u ám ban nãy đã vui lên không ít, vừa thanh thản vừa thoải mái.
Cố Tiểu Mạch ngồi ở mép giường, cô kéo đầu giường lên cao một chút sau đó cởi cúc áo cho Mộ Bắc Ngật.
Lúc làm việc Cố Tiểu Mạch rát nghiêm túc và chuyên tâm.
Ánh mắt cô tập trung trên áo của anh còn Mộ Bắc Ngật từ đầu đến cuối vẫn không rời mắt khỏi cô.
Cởi cúc xong Cố Tiểu Mạch mới nhìn thấy vết thương trên ngực anh, phẫu thuật xong những vết sẹo vẫn còn, lúc này chỉ nhìn thôi đã thấy sợ.
Đến Cố Tiểu Mạch nhìn thấy xong cũng hoảng hốt, cô hít một hơi thật sâu, “Vết thương này là sao?”
Đêm đó xe lao xuống biển, lúc Mộ Bắc Ngật khôi phục ý thức, anh biết mình trong tình trạng nguy hiểm, anh dùng hết sức lực nhảy ra khỏi cửa xe, mảnh kính cứa vào người anh.
Mộ Bắc Ngật vừa hồi phục, mọi tâm tư đều để lên người Cố Tiểu Mạch, thậm chí anh còn không kịp điều tra chuyện tối hôm đó.
Anh mấp máy môi, giọng nói nhàn nhạt: “Kính cứa vào.”
Ngón tay chạm vào áo anh run run, cô mím chặt môi, cố gắng khống chế chính mình.
Mộ Bắc Ngật làm sao có thể không nhìn ra biểu cảm phức tạp trên mặt cô, bỗng nhiên cảm thấy mệt mỏi, giọng nói lạnh lùng, “Cố Tiểu Mạch, quan tâm tôi khó thế sao? Hay là cảm thấy tôi có chết cũng không sao?”
Cô ngước mắt nhìn khuôn mặt khó coi của Mộ Bắc Ngật…
Ánh mắt lạnh lùng thậm chí còn có chút mỉa mai khinh thường, Cố Tiểu Mạch nhìn anh, cô nhất thời không biết nên nói gì.
Cô quay đầu đi, tránh ánh mắt của anh: “Bây giờ nói những lời này không có ý nghĩa gì nữa, đây không phải chuyện mà trong lòng biết rất rõ sao?”
Vẫn là cái bộ dạng khó ở đó!
Mộ Bắc Ngật nhếch miệng cười lạnh, cười chưa được mấy giây đã dừng lại, người anh bỗng nghiêng về phía trước, Cố Tiểu Mạch đang cởi áo cho anh thì cảm nhận đười mùi hương của người đàn ông phả vào mặt.
Cô không kịp kinh ngạc đã bị anh ép nhìn thẳng vào mắt.
Cố Tiểu Mạch hơi sững sờ, cô thấy Mộ Bắc Ngật bóp chặt cẳm cô bắt cô nhìn anh, anh giận dữ nói từng câu từng chữ rõ ràng: “Cố Tiểu Mạch, cô đang trốn tránh điều gì? Tôi đã nói từ lâu rồi, tôi sẽ không kết hôn với Cố Lan Tâm, lẽ nào cô vẫn không hiểu sao?”
Anh đang thẳng thắn nói ra suy nghĩ của mình cho cô biết, từ đầu đến cuối cô đều trốn tránh, giả vờ ngốc nghếch.
Cơ thể Cố Tiểu Mạch run run, sắc mặt trở nên trắng bệch, cô cảm thấy cẳm rất đau, cô không nhịn được mà lên tiếng quở trách anh: “Mộ Bắc Ngật, anh làm gì thế, mau buông tôi ra.”
Cô bỗng nổi giận, muốn vo tay thành nắm đấm, đánh lên vai Mộ Bắc Ngật.
Mộ Bắc Ngật thu lại cảm giác bất lực trong đôi mắt của mình, anh buông Cố Tiểu Mạch ra, người ngả về đằng sau, ánh mắt thất vọng khiến người ta đau lòng.
Cố Tiểu Mạch muốn chạy trốn nên anh vừa buông cô ra cô đã vội vàng đứng lên.
Không ngờ, ngồi lâu quá nên chân cô tê liệt, lúc cô đứng lên, chân mềm nhũn… cô lao về phía trước!
Cố Tiểu Mạch dám thề với trời, cảnh tưởng sau đó không phải là điều cô muốn, tất cả đều là do cơ thể cô gây ra.
Cố Tiểu Mạch kinh ngạc, cô hét lên, sau đó, cả cơ thể ngã vào người Mộ Bắc Ngật, lúc này ngực anh đã trống trơn.
Không biết có phải do góc độ quá chuẩn hay không, môi Cố Tiểu Mạch chạm vào vết thương của Mộ Bắc Ngật, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đó.
Nụ hôn này khiến Mộ Bắc Ngật run run, nơi nào đó trong trái tim anh như thể được điểm sáng.