Câu nói trầm tĩnh lạnh lùng của Mộ Bắc Ngật vừa được phát ra thì đôi mắt cũng trở nên nặng trĩu, sau đó thì liền quay người đi ra bên ngoài, để lại cho Vương Dật một bóng lưng lạnh lùng vô tình, tiếp đó, từ phía sau truyền đến những tiếng hét thê thảm.
Đôi chân của Vương Dật thật sự là đã bị phế rồi.
Khi Dịch Bách đi theo ra bên ngoài thì nhìn thấy sắc mặt của Mộ Bắc Ngật vẫn căng thẳng như vậy, anh ta sờ những giọt mồ hôi lạnh trên trán, “Sếp! có phải anh vẫn còn đang lo lắng cho chị Cố đúng không?”
Anh đã rất lâu chưa được chợp mắt, thậm chí ngay lúc này đều không nhìn thấy lòng trắng mà toàn là những đường máu đỏ thẫm, những đốm đen ở hốc mắt cũng in hằn lên một cách rõ ràng.
“Cố Lan Tâm, ông nội, họ âm mưu làm ra chuyện này tưởng rằng có thể uy hiếp được tôi sao, Dịch Bách, tối nay khi trời tối hệ thống máy tính trong phòng của ông nội có thể cho ta biết được nơi chị Cố đang bị giam giữ.”
“Cái gì?” Nhìn Mộ Bắc Ngật mở lời một cách chắc chắn đến như vậy thì Dịch Bách liền gật đầu lia lịa, cũng không dám có bất cứ chi tiết thờ ơ nào, anh nhanh chóng đi sang một bên và phái một người đi điều tra nghe ngóng.
Mộ Bắc Ngật lạnh lùng đứng bên ngoài hộp đêm, khi nãy đi xe từ ngôi biệt thự đến đây nhiệt độ ở bên trong chiếc xe vẫn còn đang phát ra hơi nóng.
Thời tiết càng ngày càng xấu đi, dường như đang báo hiệu một trận mưa lớn, ngột ngạt vô cùng, những đám mây đen nghịt tụ lại dễ dàng phá vỡ sự đề phòng của con người và đẩy nó đến sự căng thẳng tột đỉnh.
Cuối cùng khi Vương Dật bị đưa ra khỏi hộp đêm thì cơ thể của hắn đều là máu, mặt cắt không còn một giọt máu đến mức trắng bệch, thậm chí còn không dám nhìn vào mắt của Mộ Bắc Ngật, toàn thân hắn run cầm cập rồi bị đẩy ra ngoài.
Vào lúc thuộc hạ chuẩn bị đưa Vương Dật vào bệnh viện thì chắc chắn với tình huống này hắn sẽ bị cắt đi đôi chân, vào khoảnh khắc này lại nghe tiếng hô dừng lại của Mộ Bắc Ngật từ phía sau.
“Đợi chút!”
Lúc này đối với Vương Dật giọng nói của Mộ Bắc Ngật giống hệt như vị thần asura ở trong địa ngục, hắn ta tuyệt vọng nhắm chặt hai mắt, là ai không được mà nhất định phải là hắn ta cơ chứ!
Người bề ngoài có vẻ trầm lặng nhưng thực tế thì lại lạnh lùng vô tình hơn trong tưởng tượng.
“Để hắn ta đau đớn hết đêm nay đi, rồi mai hẵng đưa đi cứu chữa!”
“Vâng, thưa sếp.” .
Nhìn kìa, đây đối với Vương Dật mà nói chắc chắn là một sự dày vò kinh khủng nhất, hắn phải tự nhìn vết thương của mình không ngừng bị viêm, hoại tử rồi lan ra khắp nơi.
Sau khi Vương Dật rời đi không lâu thì trong không khí vẫn còn nồng nặc mùi máu tanh, khó chịu vô cùng.
Trong khi Mộ Bắc Ngật đang che đậy ánh trăng thì nhìn thấy Dịch Bách hớt ha hớt hải, sắc mặt cứng đờ chạy vội đến từ phía xa, không kịp lấy lại hơi thở thì đã gấp gáp báo cáo nói: “Sếp, sếp, dường như đã tra ra Cố Tiểu Mạch hiện tại đang ở đâu, địa chỉ là…”
Đôi mắt của Mộ Bắc Ngật trùng xuống, trầm lặng nháy mắt, câu nói của Dịch Bách chưa dứt thì điện thoại trong tay của anh ta đã bị Mộ Bắc Ngật giật lại, tiếp đó thì anh ta liền nhìn thấy bóng lưng của Mộ Bắc Ngật giống như phát điên lao đến chỗ chiếc xe.
Động cơ ngay lập tức được khởi động, Mộ Bắc Ngật kéo cần gạt tay, chiếc xe không chút do dự phóng vào trong màn mưa như tên bắn.
Tốc độ phóng xe của Mộ Bắc Ngật lên đến cao nhất, khi nhìn thấy phương hướng cơ bản của vị trí thì Mộ Bắc Ngật liền trầm giọng hét lên một tiếng, lão Mộ ẩn trốn ở một nơi rất sâu, tín hiệu cũng không được tốt, thậm chí ở nơi Kinh Đô này còn có những khu nghèo nàn tụt hậu!
Khuôn mặt tuấn tú của Mộ Bắc Ngật nhăn lại, khuôn ngực tràn đầy sự phẫn nộ bốc hỏa, không có thời khắc nào có thể căng thẳng hơn khoảnh khắc hiện tại, thậm chí có chút không dám manh động.
Anh vì muốn đẩy tốc độ đi nhanh hơn nên đã trực tiếp lái xe lên trên đường quốc lộ Hoàn Hải, trời càng vào đêm, mưa cũng càng ngày càng lớn hơn, đôi tay Mộ Bắc Ngật nắm chặt lấy vô lăng, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước.
Nào ngờ, Nam Thần An cũng đang bí mật quan sát những hành động của Mộ Bắc Ngật, khi anh ta biết được Mộ Bắc Ngật bất ngờ lái xe đi thẳng đến một địa điểm thì sắc mặt của anh ta đã ngay lập tức trở nên căng thẳng vô cùng, “Mau lại xe đi theo ngay!”
Anh ta có một dự cảm chẳng lành, đó chính là Mộ Bắc Ngật rất có khả năng là đã biết được Cố Tiểu Mạch đang ở đâu.
Cơ thể của Nam Thần An càng thêm phần căng thẳng đến mức run rẩy, hấp ta hấp tấp chạy ra khỏi Nam Thị để nhanh chóng lên xe.
Trên đường quốc lộ Hoàn Hải, mưa càng ngày càng lớn.
Xung quanh không hề có xe đi lại mà chỉ có một chiếc xe của Mộ Bắc Ngật đang phóng đi với tốc độ rất nhanh, nhưng khi Mộ Bắc Ngật tăng tốc thêm một lần nữa thì bảng đo tốc độ đã không còn nằm dưới sự điều khiển nữa, sau đó thì nó đã đưa cả chiếc xe đi vào bước đường không thể kiểm soát!