Cố Tiểu Mạch sa sầm mặt mày, cô nhíu mày không vui, điện thoại trong túi áo bỗng đổ chuông.
Cố Tiểu Mạch lấy điện thoại ra xem, Mộ Bắc Ngật.
Cô không quan tâm, qua chuyện tối qua, cô nên tỉnh giấc mộng rồi, không phải sao?
Mộ Bắc Ngật ngồi ở trong xe, đôi mắt đen ngòm nhìn chằm chằm biệt thự của Nam Thần An, Cố Tiểu Mạch không nghe máy, anh liên tục gọi, gọi đến khi Cố Tiểu Mạch nghe thì thôi!
Đến Nam Thần An cũng hết sực ngạc nhiên, anh ta hỏi: “Tiểu Mạch, sao ngây người ra đó thế? Đến chuông điện thoại cũng không nghe thấy sao?”
Nam Thần An bước đến, anh ta nhận lấy điện thoại trong tay Cố Tiểu Mạch, lúc nhìn thấy tên hiện thị trên màn hình, anh ta sững sờ, ánh mắt u ám.
Nam Thần An điềm tĩnh nói: “Hay là anh đi xử lý giúp em?”
Một câu nói đã khiến Cố Tiểu Mạch hoàn hồn, cô từ chối: “Không cần đâu, em cũng không đi ra ngoài.”
“Thế à? Xem ra Tiểu Mạch đã quyết định rồi.” Lúc nói lời này đến Nam Thần An cũng không biết anh ta vui như thế nào.
Cố Tiểu Mạch hít một hơi lạnh, cô không cho mình nhìn ra ngoài cửa sổ nữa, quyết định đi vào giúp Nam Thần An một tay, chuẩn bị đồ ăn.
Cho đến lúc gần đến giờ đón Nám Nám, Cố Tiểu Mạch mới sửa soạn đi ra ngoài đón Nám Nám.
Cố Tiểu Mạch ra khỏi biệt thự của Nam Thần An, trong tay cầm chìa khóa xe của Nam Thần An, còn chưa đi đến xe, chiếc Rolls[1]Royce bỗng nhiên khởi động máy rồi lao đến chỗ cô.
Cố Tiểu Mạch ngỡ ngàng, Mộ Bắc Ngật không biết đã đợi ở trong xe bao lâu, khuôn mặt vô cùng u ám.
Kính xe hạ xuống Cố Tiểu Mạch mới phát hiện anh đang mặc bộ đồ bệnh nhân, ánh mắt hiện lên sự ngạc nhiên, sau đó lập tức giấu nhẹm.
Mặc dù biểu cảm của Cố Tiểu Mạch chỉ hiện lên có một vài giây nhưng vẫn bị Mộ Bắc Ngật nhìn thấy.
“Cố Tiểu Mạch, tại sao không nói một lời đã đi?”
“Tổng giám đốc Mộ sắp kết hôn rồi, tôi và Nám Nám ở nhà của Tổng giám đốc Mộ không thích hợp cho lắm, cũng không cần phải ở đó.” Cố Tiểu Mạch cười, nới rộng khoảng cách giữa hai người.
“Tối qua tôi…”
“Tổng giám đốc Mộ không cần phải nói với tôi chuyện của anh và Cố Lan Tâm, tôi không phải là tri kỉ, không phải là người lắng nghe những buồn phiền của Tổng giám đốc Mộ đâu đúng không? Làm phiền Tổng giám đốc Mộ đứng ra, tôi cần đi lái xe đi có việc.” Cố Tiểu Mạch nói rất tự nhiên, còn sắc mặt Mộ Bắc Ngật càng ngày càng tối sầm.
Mộ Bắc Ngật bỗng nhiên mở cửa xe, chặn đường Cố Tiểu Mạch ngay trước mặt cô, Cố Tiểu Mạch không thể nào điềm tĩnh được nữa.
Bộ đồ bệnh nhân rõ ràng đung đưa trước mặt, bộ đồ vô cùng thông thường nhưng mặc trên người Mộ Bắc Ngật lại không hề đơn điệu, khuôn mặt anh trắng bệch khiến người khác cảm thấy đau lòng.
Cố Tiểu Mạch nhìn người đang đứng trước mặt cô, cô chau mày không vui, đang định đuổi anh đi.
Mộ Bắc Ngật đã nói: “Lên xe.”
Rõ ràng là người đang có bệnh mà lại có thể nói ra những lời cứng rắn, không cho Cố Tiểu Mạch cơ hội từ chối.
Sắc mặt Cố Tiểu Mạch càng lúc càng lạnh, xem ai tàn nhẫn hơn ai sao?
Năm năm trước cô có thể cắt đứt quan hệ với nhà họ Cố, một mình ở bên ngoài lăn lộn, cô trở nên kiên cường mạnh mẽ, chỉ có Nám Nám là điểm yếu mà không ai được động đến.
Cố Tiểu Mạch đưa ra quyết định, cô phải chấm dứt quan hệ giữa hai người, cô nhìn anh nói: “Lại muốn dùng thân phận trợ lý đời sống ra để ép bức tôi sao? Mộ Bắc Ngật, giữa chúng ta ngoài cái này ra cũng chẳng có gì nữa.”
Hừ, người phụ nữ này đúng là nói năng chua ngoa nhưng trong lòng lại không hề nghĩ như thế.
Hai người đứng gần nhau, cô có thể nghe thấy hơi thở của Mộ Bắc Ngật có chút nặng nhọc, khuôn mặt đẹp trai u ám, giống như bị Cố Tiểu Mạch chọc tức, đầu muốn nổ tung.
Cố Tiểu Mạch vẫn không nhìn anh, cho rằng hai người sẽ cứ như thế mãi… Mộ Bắc Ngật bỗng nhiên trở nên yếu ớt, khuôn mặt tái mét, cơ thể ngả về phía trước, lúc Cố Tiểu Mạch còn chưa kịp phản ứng đã cảm thấy bờ vai nặng trĩu.
Cô kinh ngạc, vội vàng nghiêng đầu nhìn qua, Mộ Bắc Ngật ngã vào vai cô, hành động thân mật này, Cố Tiểu Mạch giận đến bật cười, cô muốn đẩy anh ra.