Tâm trạng Cố Tiểu Mạch nôn nóng khôn nguôi, trên hành lang tùy ý kéo một người y tá, vừa có chút hốt hoảng hỏi: “Xin chào, chị có nhìn thấy Nám Nám của tôi không?”
“Không.” Cô y tá nghi hoặc nhìn một lượt Cố Tiểu Mạch, biểu cảm dường như có chút không bình thường.
Vốn dĩ Cố Tiểu Mạch có thể khống chế bản thân rất tốt, nhưng cứ động đến Nám Nám là toàn thân của Cố Tiểu Mạch lại như bị gai đâm khắp nơi, mọi sự cảnh giác trong lòng đều bị sụp đổ, giống như một người yếu đuối nhất trên thế giới này vậy.
Cố Tiểu Mạch mở to mắt, ánh mắt thất thần, thân hình khẽ run rẩy.
Không, không thể nào!
Nám Nám của cô không phải là đã biến mất!
Khi Nam Thần An đến phòng bệnh để thăm Cố Tiểu Mạch thì lại thấy căn phòng trống không, sau khi anh phát hiện Cố Tiểu Mạch không có ở trong phòng thì đã lập tức quay người chạy đi tìm.
Cố Tiểu Mạch cảm thấy đau đầu vô cùng, não của cô đều đang sưng tấy và tụ máu, cô càng nhấc những bước chân của mình lao ra ngoài một cánh nhanh hơn, lòng lo lắng sốt ruột không nguôi.
Sáng sớm Mộ Bắc Ngật liền đưa Nám Nám trở lại bệnh viện, anh bước những bước dài, vốn dĩ là sắc mặt bình thường nhưng sau khi anh ra ngoài thang máy nhìn thấy thấy một ông già và những thuộc hạ đứng ở sau lưng thì sắc mặt liền đanh lại, ánh mắt thì trở nên lạnh lùng.
Sắc mặt của Lão Mộ trở nên khó coi, sau cuộc tranh đấu ở nhà họ Mộ lần trước, quan hệ ông nội và cháu trai đã rơi xuống đáy vực!
Hôm nay ông ta đến để thăm Cố Lan Tâm, khi ông biết cô ta đang mang thai đứa chắt (nữ) của mình thì đã vui vẻ vô cùng, lúc này lại nhìn thấy Mộ Bắc Ngật đang bế một đứa nhỏ!
“Mộ Bắc Ngật!” Lão Mộ liền lập tức thấp giọng gầm gừ.
Nám Nám được Mộ Bắc Ngật ôm trong lòng, lại nhìn thất gương mặt u ám của ông Mộ.
“Trong các vấn đề ưu tiên hiện tại, mày đừng phân định không rõ ràng, giờ mày cũng là người đã có con rồi mà lại ôm trong tay một đứa trẻ nghiệt chủng làm gì cơ chứ? Mày đừng có thử thách giới hạn của tao!”
Nghiệt chủng?
Nám Nám có chút uất ức phụng phịu hai má, sắc mặt Mộ Bắc Ngật không chút thay đổi nói: “Ông nội nói thì cũng nên có chừng mực một chút.”
“Mày đang nói với tao về chuẩn mực sao? Mộ Bắc Ngật!” Lão Mộ trừng hai mắt, lạng lùng nhìn Mộ Bắc Ngật, lúc này ông ta hận không thể dùng cây gậy ba-toong này để đánh chết anh!
Bất chợt âm thanh la mắng này đã làm cho Cố Tiểu Mạch cảm thấy hoảng hốt, cô vừa quay lại nhìn thì liền ngây người ra đó.
Ngày lập tức, Cố Tiểu Mạch với đôi mắt mở to, lao về phía Mộ Tiểu Mạnh không ngừng nghỉ.
Trong lúc nhịp tim vẫn còn đập nhanh vô cùng, sau khi cô nhìn thấy Nám Nám thì trái tim bất an của cô đã không thể bình tâm lại trong hồi lâu.
“Nám Nám, con đi đâu vậy?” Ngữ khí của Cố Tiểu Mạch rất lo lắng và muốn ôm Nám Nám vào trong lòng.
Không ngờ rằng khi lão Mộ nhìn thấy cảnh tượng này thì sắc mặt đã trở nên vô cùng tồi tệ, ông ta gõ gõ cây gậy ba-toong, “Cô Cố, lại là cô, lần trước khi cô ở trước mặt tôi đều là giả tạo sao? Thật là không biết xấu hổ mà? bị nệnh mà còn cần một người đã có gia đình đến chăm sóc, cô Cố, tôi không thể không đo lại cái độ mặt dày của cô!”
Sắc mặt của Cố Tiểu Mạch đã dần dần đanh lại, ngón tay siết chặt, cô nghiêng đầu nhìn lão Mộ, “Tôi xuất hiện ở bệnh viện thì phải thông báo cho lão Mộ sao? Huống hồ, giờ ông hãy nhìn lại xem là ai đang bế con của tôi!”
Đôi mắt Mộ Bắc Ngật trở nên lạnh lẽo, nghe thấy câu nói trách cứ của Cố Tiểu Mạch thì liền muốn nói lời giải thích.
Nám Nám lại chủ động nói: “Nấm nhỏ, con xin lỗi, là Nám Nám đã chủ động yêu cầu ông chú lợi hại đến bế Nám Nám đi chơi, lúc đó mẹ vẫn chưa tỉnh lại, nên con chưa nói ….cho Nấm nhỏ, Nấm nhỏ đừng giận, ông lão này chưa hỏi cho rõ thì đã trừng mắt mắng mỏ ông chú lợi hại rồi.”
Nám Nám chớp chớp đôi mắt to đầy vẻ uất ức, cố gắng khơi dậy lòng trắc ẩn của mẹ…
Cố Tiểu Mạch vừa nghe thấy vậy thì cảm thấy rất sốc, khi cô liếc nhìn Mộ Bắc Ngật thì lại nhìn thấy anh ta đang tỏ ra dáng vẻ không chút ác ý!
Thật sự là đủ rồi, cô không muốn Nám Nám phải dính líu và trong chuyện này.
“Mộ Bắc Ngật, trả con gái lại cho tôi, tôi muốn đưa con bé đi.” Đến cả lão Mộ cũng không ngờ Cố Tiểu Mạch lại xử lý mọi chuyện nhẹ nhàng như vậy, trong lòng lạnh lùng hứ một tiếng, cũng coi là biết điều đấy.