Mục lục
Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người tài xế nhìn qua kính chiếu hậu thì thấy Cố Tiểu Mạch ngối phía ghế sau sắc mặt trở nên xám xịt thì không nỡ lòng mà nói lời khuyên bảo: “Cô gái, có chuyện gì mà làm cho tâm trạng của cô bất ổn đến vậy chứ, nếu thực sự là không thể yên tâm thì nên qua đó xem thử đi.”



Nhịp tim của Cố Tiểu Mạch đã đập lỡ một nhịp, ánh nắng bên ngoài ấm áp như vậy, nhưng cơ thể lại cảm thấy lạnh toát, đến cả bàn tay đang nắm chặt chiếc điện thoại của cô cũng không ngừng đổ mồ hôi lạnh.



Cô ngây người lẩm bẩm, “Không được, phẫu thuật của Nám Nám không thể chậm trễ được nữa!”



Một giây sau, Cố Tiểu Mạch có vẻ là đã quyết định xong, bất chợt đưa mắt hướng về người lái xe để nói lại địa chỉ điểm đến.



Mộ Bắc Ngật sau khi đến biệt thự nhà họ Mộ đã “phá phách” đến nỗi làm gà bay chó nhảy, khi đối diện ông Mộ về vấn đề tại sao lại không khởi động hạng mục Châu Bảo thì Mộ Bắc Ngật đã trả lời một cách rất thành thạo.



Anh vắt chéo chân ngồi trên ghế, gương mặt lạnh lùng, làm cho những lời nói của lão Mộ trở nên bế tắc vô cùng.



Mộ Thiếu Lãnh ở bên cạnh thêm dầu vào lửa, ủng hộ nói: “Ông nội, anh ấy không muốn cháu khởi động hạng mục này, nhưng mọi chuyện đều đã được bàn luận xong xuôi rồi, nếu cháu phản kèo thì địa vị của cháu trong giới sẽ thế nào đây?”



Lời nói này lại nhận được sự châm biếm của Mộ Bắc Ngật, “Trong giới thương nghiệp, mày cũng có địa vị sao?”



Lão Mộ không chớp mắt nhìn Mộ Bắc Ngật, sắc mặt của Mộ Bắc Ngật lạnh lùng đến rợn người, đến cả lão Mộ cũng có chút mất kiềm chế.



Còn Mộ Bắc Ngật thì lại nhìn sắc mặt của hai người phía trước mặt, trong lòng lạnh lùng giễu cợt một tiếng rồi trực tiếp đứng dậy, nói một câu “Đi trước một bước” rồi đùng đùng bỏ đi.



Mộ Thiếu Lãnh mặc dù đối với chuyện hàng mục không hề thi hành những lại thành công phá hoại quan hệ giữa lão Mộ và Mộ Bắc Ngật, anh ta cười thầm trong lòng: “Ông nội, Mộ Bắc Ngật lúc này cũng thật không biết nghe lời mà, ông cũng không quản được anh ấy nữa rồi, đến lúc Mộ Thị bị anh ấy phá nát thì đúng là quá tồi tệ rồi!”



“Không phải tại mày vô dụng à?” Sắc mặt của lão Mộ trở nên khó coi rồi hét lên một câu.



Đến cuối cùng mới thả lỏng ngữ khí, “Bây giờ ông sẽ dùng toàn tâm để đào tạo cháu.”



Khi Mộ Bắc Ngật đi khỏi nhà thì gương mặt tuấn tú của anh vẫn lạnh lùng đến nỗi không có chút xúc cả, người làm ở bên cạnh đều nháo nhào chùn chân lùi lại phía sau, không dám thở mạnh, cậu chủ cả bộc phát sự phẫn nộ rõ ràng không nói một lời nào nhưng ánh mắt lại lạnh lùng đến đáng sợ.



Dịch Bách đứng ở trước chiếc xe nhìn thấy Mộ Bắc Ngật đi từ bên trong nhà ra thì cúi người nói: “Sếp à, giờ chúng ta trở lại bệnh viện ạ?”



“Không cần, về công ty.” Sắc mặt Mộ Bắc Ngật lạnh lùng, điềm tĩnh buông một câu.



Mộ Bắc Ngật đi thẳng đến cánh cửa phía sau, khi anh mở cánh cửa ra thì ngón tay lại nhẹ nhàng ra hiệu, sắc mặt vẫn không hề thay đổi mà căn dặn Dịch Bách: “Thông báo cho Cố Tiểu Mạch qua đó làm việc!”



Lúc này trên gương mặt của Mộ Bắc Ngật không hề có bất cứ biểu cảm ấm áp nào khác, dường như là Sura dưới địa ngục.



Dịch Bách không dám sơ xuất mà liên tục đáp: “Vâng.” Khi Cố Tiểu Mạch gấp gáp đi đến địa điểm gặp mặt thì Vương Dật lại gửi đến một tin nhắn thông báo cô lên nhanh hơn một chút.



Cố Tiểu Mạch bất giác cảm thấy Vương Dật có vẻ là đang đối mặt với nguy hiểm nên muốn đẩy cô vào tròng, vì Vương Dật biết rất rõ, Cố Tiểu Mạch không thể nào bỏ qua được người có hi vọng cứu mạng Nám Nám!



Phân xưởng bỏ hoang này, những máy móc bên trong đều đã hoen gỉ, bốc mùi gỉ sắt.



Đâu ai có thể ngờ được rằng, Vương Dật lúc này đã bị liệt nửa người, giống như một cái xác không hồn với đôi chân tàn phế, dưới cằm hắn ta râu đã mọc ra một cách rậm rạp, nghĩ lại thời gian mình bị Mộ Băc không chút lưu tình mà đánh gãy chân…



Những hi vọng muốn được báo thù đang không ngừng sinh sôi lan rộng, giống cái cây mọc rễ nảy mầm vậy!



Đến thời điểm này những giọt máu trong cơ thể của Vương Dật đều đang sôi sục, hắn ta nghiêng đầu nhìn lướt qua ba người đàn ông đang đứng trước mặt, nhếch môi cười nhạt: “Chút người khi người phụ nữ kia đến thì sẽ cho chúng mày được “nếm thử”, 20 vạn đồng tiền thưởng cũng sẽ phân phát cho chúng mày!”



Ba người đàn ông có tướng mạo khác nhau, khi chúng nghe được câu nói này thì trong ánh mắt lại lộ ra nụ cười bí hiểm, cảm giác mong đợi nắm chắc trong tay.



Người tài xế dừng chiếc xe taxi ở ngày gần đó, còn không quên đảo mắt mấy lượt nhìn căn phòng phía trước: “Cô gái, địa điểm này có chút hẻo lách, hay là cô đưa tôi gấp đôi số tiền thì tôi sẽ ở đây đợi cô rồi đưa cô về.”



Cố Tiểu Mạch quay lại nhìn, “Được!”



“Vậy cô để điện thoại lại đây đi, cũng coi như để tôi yên tâm.”



Cố Tiểu Mạch đưa chiếc điện thoại của mình cho người tài xế taxi giữ rồi đeo chiếc balo phía sau đi đến địa điểm mà Vương Dật đã gửi, nơi đây đúng thật là rất hẻo lánh, xung quanh đều không có người qua lại!



Thỉnh thoảng có tiếng gió thổi qua khiến con người ta dựng tóc gáy, sắc mặt của Cố Tiểu Mạch dần dần trấn tĩnh trở lại, nhìn căn phòng trước mặt trong lòng liền có chút cảnh giác.



Khi Cố Tiểu Mạch đi đến cánh cổng của phân xưởng, nhưng lại không hề đi vào ngay mà đứng ở ngoài cửa để quan sát tình hình bên trong.



Vương Dật đúng thật là đang ngồi ở đó, nhưng lại là ngồi trên xe lăn, có một chiếc chăn đang được đắp lên chân hắn, xung quanh trống không.



Chỉ một khoảnh khắc, Cố Tiểu Mạch cảm thấy có chút hoảng sợ, đôi mắt cô tối sầm lại, ẩn dấu một dòng nước ngầm đang muốn tuôn ra.



Cố Tiểu Mạch vẫn đứng yên như trời trồng ở đó, sau đó một người đàn ông đã phát hiện ra cô, giọng nói uể oải đột nhiên hét lên: “Người đến rồi!”



Vương Dật bất chợt đưa mắt lên nhìn, hắn ta nóng lòng sốt ruột đến mức lộ ra dáng vẻ muốn trả thù, nhưng hắn ta lại nhận ra cảm xúc của mình đã bị bộ lộ ra quá nhanh nên đã nhanh chóng kiềm chế lại.



Hắn ta nhanh nhẹn lộ ra sắc mặt ra hiệu với người đàn ông đứng bên cạnh, tiếp đó ba người đàn ông liền đi về phía cửa.



Cố Tiểu Mạch cảm thấy sốc nên đã bất giác lùi lại phía sau một bước, nhưng cánh cửa thì đã bị đóng lại, những bước chân bên trong càng trở nên gấp gáp hơn rồi nắm lấy vai của Cố Tiểu Mạch.



Sắc mặt Cố Tiểu Mạch có chút giật mình, thân người thì bị những người đó không chế đẩy qua.



Cố Tiểu Mạch khẽ cau mày, dùng những sức lực của mình để thoát khỏi sự không chế của người đàn ông đó nhưng lại không thể, Cố Tiểu Mạch khẽ nheo mắt nhìn về phía Vương Dật đang ngồi trên chiếc xe lăn.



Không ngờ, chân của hắn ta lại bị gãy rồi…



Vương Dật cố ý tỏ vẻ căng thẳng nói: “Tiền, cầm đến chưa vậy? Cố Tiểu Mạch, nếu cô không cứu tôi thì tôi sẽ không cho cô cứu con gái cô đâu!”



Cô đanh mắt lại, lạnh lùng lườm hai tên đang đặt tay lên vai cô, trầm giọng nói: “Thả tôi ra!”



Người đàn ông không chút động đây, Cố Tiểu Mạch trừng mắt nhìn hắn, giọng nói bình tĩnh khác thường, “Nếu không thì làm sao mọi người lấy được tiền!”



Vương Dật vốn dĩ tưởng rằng sẽ nhìn thấy được dáng vẻ sợ hãi của Cố Tiểu Mạch nhưng lại không ngờ được rằng người phụ nữ này lại bình tĩnh đến vậy, một chút nữa xem cô còn có thể cười được không!



Ba người đàn ông đều không thể che đậy được ánh mắt tham lam, chúng quan sát cơ thể Cố Tiểu Mạch, dáng người đúng thật là không tồi, vẻ ngoài cũng đẹp đến mức nghiêng nước nghiêng thành.



Nếu được thử thì “mùi vị” chắc chắn là không tồi, dù sao thì người đàn bà này cũng đã nằm trong tay của Vương Dật rồi, vậy thì còn sợ cô ta chạy đi đâu được chứ?



Nghĩ đến đây, hai người đàn ông liền hiểu ngầm mà thả Cố Tiểu Mạch ra.



Cố Tiểu Mạch đặt tay lên chiếc ba lô, sau khi cô thoát khỏi sự khống chế thì liền bất chợt lùi về phía sau một bước, hai người đàn ông nhanh chóng phản ứng định lao lên trước.



Nhưng lại nhìn thấy Cố Tiểu Mạch định nói gì đó: “ Kêu tôi đưa tiền đến chuộc hắn ta, thẻ của tôi ở trong này, đồng thời các người cũng thả người ra, trao đổi cùng lúc, nếu không thì tôi không thể đưa.”



Sắc mặt của Cố Tiểu Mạch lạnh lùng, bình tĩnh nhìn người đàn ông trước mặt nhưng trong lòng thì cũng không ngừng cảnh giác.



Vương Dật giễu cợt một tiếng, cô ta còn tưởng mình thật sự đến đây để chuộc người cơ đấy?



Hai người bên cạnh đều lộ ra nụ người mờ ám, Vương Dật với sắc mặt căng thẳng khi nãy đã ngay lập tức lộ ra nụ người thâm độc, thở dài một tiếng: “Cố Tiểu Mạch, cô đúng thật là tốt bụng mà, tôi kêu cô đến cứu tôi là cô liền đến cứu tôi sao?”



Sắc mặt của Cố Tiểu Mạch ngay lập tức đanh lại, ánh mắt cũng giống như một con dao sắc bén phóng về phía anh ta, “Anh có ý gì?”



“Ý của tôi là…cô hại tôi thành ra thế này thì tôi đương nhiên là muốn cô phải trả giá rồi.”



Vương Dật nghiến răng nghiến lợi nói, những bộ phận trên gương mặt cũng vì dùng sức quá mạnh mà trở nên có phần dữ tợn!



Cố Tiểu Mạch cảm thấy nguy hiểm đang cận kề, cô đã bị lừa sao?



Chết tiệt, cô nắm chặt lấy chiếc túi trong tay, nhanh nhẹn lao ra phía cửa trước khi bọn chúng kịp phản ứng, nhưng ai ngờ được rằng người đàn ông phía sau đã đóng chặt cánh cửa sắt đó lại từ sớm, không cho Cố Tiểu Mạch có con đường chạy thoát!



Đuôi lông mày sắc bén của Cố Tiểu Mạch hướng về phía Vương Dật: “Cho nên, anh không hề bị bắt làm con tin.”



“Sao lại không bị bắt làm con tin chứ? Giám đốc Mộ hại tôi thành ra thế này, theo lý thì cô phải đến bồi thường cho tôi mới đúng, họ đang muốn cưỡng bức cô đó, cô không dỗ cho họ vui thì họ cũng không thể thả cho tôi đi đâu, mà nếu không thả tôi đi thì tôi làm sao có thể cứu con gái cô đây.”



“Vương Dật, anh lấy Nám Nám để uy hiếp tôi, tại sao chứ, cái dáng vẻ thờ ơ này?” Cho dù lúc này chỉ có một mình cô đơn độc nhưng khi cô nghe thấy Vương Dật nói ra câu nói này thì trong lòng vẫn cảm thấy có chút rợn người!



Vương Dật là cha ruột của Nám Nám, nhưng lại có thể nói ra những lời không có tính người như Cố Chấn Hải vậy.



Cố Tiểu Mạch nắm chặt từng ngón tay lại, sắc mặt lạnh lùng đáng sợ: “Chân của anh bị gãy là đáng đời!”



Sắc mặt của người phụ nữ này thật lợi hại, vừa có một chút sự tuyệt vọng bất lực lại có chút oán hận lực bất tòng tâm, nếu khoảnh khắc này có cơ hội để thay đổi thế trận thì sẽ không để Vương Dật có cơ hội ở đây tác oai tác quái như vậy!



Sao hắn ta có thể nói ra những lời như vậy chứ! Sao có thể chứ!



Cơ thể Cố Tiểu Mạch khẽ run lên, Vương Dật vẫn đang phải chịu đựng cơn đau từ vết thương sau khi chân gãy không hề thuyên giảm, giờ anh ta lại nghe được Cố Tiểu mạch lại nói ra hai từ “đáng đời” thì lại càng thẹn quá hóa giận!



Hắn ta gần như thở hổn hển chỉ tay trước mũi Cố Tiểu Mạch, rồi nói với ba người đàn ông: “Còn ngây ra đó làm gì, đem cô ta ra giải quyết ngay tại đây cho tôi, tôi đợi xem chút nữa cô ta còn có thể ra vẻ nữa hay không! Nhanh lên đi!”



“Bản thân mình cũng không động đậy được sao đồ phế vật.” Sống lưng Cố Tiểu Mạch lạnh toát, nhìn chằm chằm vào Vương Dật, nói ra từng câu từng chữ.



Tiếp đó cả phân xưởng đều vang lên tiếng gào thét tức giận của Vương Dật, “Làm nhanh lên!”



Ba người đàn ông nghe thấy mệnh lệnh thì nở nụ cười xấu xa tiến về phía Cố Tiểu Mạch, Cố Tiểu Mạch lùi lại, không ngừng nhìn chằm chằm vào từng cử động của ba người đàn ông để tìm kiếm cơ hội chống trả.



Còn Vương Dật thì đắc ý nhìn cảnh tượng lúc này, “Cố Tiểu Mạch, tôi còn tưởng cô có nhiều bản lĩnh thế nào cơ, hóa ra thì cũng chỉ là võ miệng mà thôi! Hơ, không cần nương tay đâu, cái chân này của rôi còn cần cô ta trả nữa mà!”



Cố Tiểu Mạch yên lặng không nói, trên trán không ngừng đổ mồ hôi lạnh, đây chính là kết cục của cô sao?



Tại sao, những tổn thương hết lần này đến lần khác đều hướng về cô, tại sao những người xấu lại có thể cười đắc ý đến như vậy!



Ba người đàn ông giống như những con hổ đói lao về phía Cố Tiểu Mạch, Cố Tiểu Mạch nắm chặt chiếc túi, bất chợt đập nó vào người đàn ông gần cô nhất, nhưng người đàn ông đó lại sớm đoán ta từ trước…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK