Mục lục
Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người phụ nữ ở trong vòng tay của người đàn ông mà không nhận ra rằng cô chỉ cần động đậy cơ thể của mình sẽ là một sự dày dò vô cùng lớn với người đàn ông, Mộ Bắc Ngật đã được lĩnh hội điều đó.



Tối hôm qua bị bỏ thuốc vào rượu, chỗ nào đó vẫn còn thấy khó chịu, Mộ Bắc Ngật hít một hơi thật sâu, anh nghe lời Cố Tiểu Mạch, đặt cô xuống.



Cố Tiểu Mạch không ngờ Mộ Bắc Ngật lại đặt cô xuống, Cố Tiểu Mạch lảo đảo đứng xuống đất.



Aaaa Chân đau thật đấy! Cố Tiểu Mạch kêu gào trong lòng nhưng không dám thể hiện sự đau đớn trước mặt Mộ Bắc Ngật.



Vài lần, hình ảnh thê thảm của cô lúc ở nhà họ Cố bị Mộ Bắc Ngật nhìn thấy, Mộ Bắc Ngật không chút do dự ra tay giúp đỡ cô, tâm trạng Cố Tiểu Mạch rất phức tạp, tại sao chuyện này còn khó hơn cả thiết kế quần áo vậy?



Mộ Bắc Ngật nhìn bộ dạng thê thảm của cô, nhỏ giọng nhắc nhở: “Cô đi đi.”



Đi thì đi!



Cố Tiểu Mạch nhấc chân muốn đi, vừa bước được một bước đã cảm thấy chân tê rần, cô cắn răng tiếp tục bước đi rời khỏi anh nhưng Mộ Bắc Ngật không cho cô cơ hội đó.



Một cánh tay dài chống xuống xe, chặn đường của cô, trước mắt Cố Tiểu Mạch bỗng tối sầm lại, ngay sau đó Mộ Bắc Ngật đột nhiên tiến lại gần, đứng trước mặt Cố Tiểu Mạch, Cố Tiểu Mạch chẳng còn chút cơ hội để bỏ chạy nữa!



Cố Tiểu Mạch kinh ngạc há miệng ra, nhìn Mộ Bắc Ngật có chút tức giận nhưng cô không nổi giận mà dùng giọng nói hững hờ, điềm tĩnh, “Anh muốn làm gì?”



“Hôm nay cô gọi điện cho tôi?”



Mộ Bắc Ngật thay đổi chủ đề, trong lòng có ý định giải thích với cô, thế nên mới chặn đường cô lại, không đề cô bỏ chạy, muốn cô nhìn thẳng vào tình cảm của anh.



Nhờ câu nói nhắc nhở của anh, anh đã nhắc đến chuyện mà Cố Tiểu Mạch không muốn nhắc đến nhất, Cố Tiểu Mạch bĩu môi, “Hỏi chuyện này làm gì?”



“Lúc đó Mộ Thiếu Lãnh nghe điện thoại, những lời cậu ta nói cô đều nghe thấy rồi?” Mộ Bắc Ngật không quan tâm cô đang né tránh vấn đề, anh tiếp tục hỏi. .



Cố Tiểu Mạch cảm thấy rất nực cười, “Tổng giám đốc Mộ không cần nói chuyện của anh với Cố Lan Tâm cho tôi nghe.”



“Ghen à?”



Khóe miệng Mộ Bắc Ngật nhếch lên, giọng nói trầm trầm đầy quyến rũ.



Cố Tiểu Mạch không muốn chịu thua, cô ngẩng đầu cười đầy tự tin với Mộ Bắc Ngật, “Tóm lại, Mộ Bắc Ngật anh nên biết rõ, tôi sẽ không thích anh nhiều như anh thích tôi, thế nên tôi có thể dừng lại, anh có thể không?”



Nói xong, nụ cười tắt ngủm, ánh mắt khôi phục lại sự lạnh lẽo, cô đưa tay đẩy Mộ Bắc Ngật ra, “Buông tay!”



“Tôi không ở cùng với cô ấy.”



Không ngủ cùng… Anh không nói từ đó nhưng anh không nói, Cố Tiểu Mạch cũng có thể nghe hiểu.



Cô nheo mắt, “Tôi không quan tâm.”



“Không hỏi tôi tại sao?”



Mộ Bắc Ngật thay đổi chiến lược, không hề bị những lời của Cố Tiểu Mạch làm ảnh hưởng đến tâm trạng của mình, giọng điệu cứng rắn, nói ra những lời mà mình muốn nói.



Ngay đến cả Cố Tiểu Mạch cũng có chút sững sờ khi nghe câu hỏi của anh, anh không buông ra, cô đứng mệt muốn chết, đành dựa vào xe ở phía sau, cô hỏi, “Cái gì?”



Nhìn thấy bộ dạng ngơ ngác của cô, mắt Mộ Bắc Ngật sáng lên, “Chuyện này, làm với cô sẽ thoải mái hơn.”



Chỉ một câu nói đã khiến mặt Cố Tiểu Mạch đỏ bừng và nóng ran.



Cô cắn chặt môi, cô không thể để anh làm nhục như vậy, Cố Tiểu Mạch dùng hết sức lực của mình đẩy Mộ Bắc Ngật ra, cô tập tễnh bước đi với ngọn lửa giận đang bùng cháy.



Nhưng không ngờ Mộ Bắc Ngật không cho cô cơ hội bỏ chạy, anh mở cửa xe rồi nhét cô vào bên trong.



Trong xe mở hệ thống sưởi ấm, vừa vào trong Cố Tiểu Mạch đã cảm thấy cơ thể lạnh buốt của mình ấm áp hơn rất nhiều, khuôn mặt trắng bệch không còn giọt máu cuối cùng cũng không cứng đờ nữa.



Dịch Bách ngồi nghiêm túc ở trên ghế lái, cậu ta giả vờ không nhìn thấy cảnh tượng vừa nãy ở bên ngoài xe của Sếp và cô Cố.



Không giống với sự ấm áp ở đây, sau khi tỉnh giấc, Cố Lan Tâm không đè nén được cảm xúc của mình, nếu lúc này không ở nhà cũ nhà họ Mộ, cô ta thật sự sẽ gào thét ầm ĩ.



Mộ Bắc Ngật mới sáng ra đã rời khỏi nhà cũ, Cố Chấn Hải gọi điện nói cho cô ta biết những chuyện đã xảy ra, giọng nói đầy trách móc, câu nói của Cố Chấn Hải “Lan Tâm, có phải bây giờ Tổng giám đốc Mộ không còn quan tâm đến con nữa không?”



vẫn văng vẳng bên tai Cố Lan Tâm, hoàn toàn bóp vỡ sự kiêu ngạo của Cố Lan Tâm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK