Mục lục
Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Lập tức đi tìm cho tôi, tìm khắp cái Kinh Đô này nên, không để sót bát cứ manh mối nào!”



“Vâng, thưa sếp.”



Khi Có Tiểu Mạch tỉnh dậy trong bệnh viện, trán cô được băng bó lại và cũng đã được thay bộ quần áo bệnh nhân, cô sờ trán của mình, cảm nhận những cơn đau trên cơ thể!



Trong tích tắc ký ức chợt quay trở về, những cảnh tượng vừa xảy ra lại xuất hiện trước mắt!



Dưới sự chèn ép của ngọn lửa, Có Tiểu Mạch và Nám Nám căn bản là không còn đường thoát thân, chân mềm nhũn, ánh mắt đầy đau khổ và tuyệt vọng, cô ngã xuống đát.



Trước khi ngắt bóng dáng của Mộ Bắc Ngật đã xuắt hiện trước mắt cô.



Có phải anh ây không?



Xuất hiện trước mặt cô một lần nữa, lần thứ hai anh bát chấp tính mạng của chính mình để cứu cô khỏi biển lửa. Nếu nói Mộ Bắc Ngật thực sự thích cô, vậy phần thích này của anh sẽ đến mức nào?



Có Tiểu Mạch không biết, chỉ biết đau lòng vô cùng mà nắm chặt bàn tay.



Cô vẫn đang ngòi trên giường ngây ngốc ở đó thì từ bên ngoài có hai cảnh sát mặc quân phục đen bước vào, đền tìm cô để viết báo cáo.



Bên trên có tắm ảnh của những người bị bắt giữ, “Cô Có, khi đó cô đã có mặt ở hiện trường, anh Mộ cũng đã khai báo đẩy đủ vụ việc lúc đó rồi, bây giờ, mời cô hãy tường thật lại chuyện đã xảy ra trong xe chở hàng cho chúng tôi một lần nữa.”



Có Tiểu Mạch nhẹ nhàng tường thuật lại, giọng nói có chút run rầy.



Khi cô cúi đầu xem qua bức ảnh, đôi mắt khẽ mở to, “Trong đây không có người đàn ông đó.”



Cảnh sát khẽ nhíu mày, “Tất cả những người mà chúng tôi bắt giữ đều ở đây, lẽ nào lúc đó còn có người khác nữa sao?”



Có Tiểu Mạch hoảng sợ gật đầu, “Hắn ta cằm ống tiêm để rút máu, thuốc anh ta tiêm thì lại không phải là bác sĩ.”



Sau khi cảnh sát trấn tĩnh rời khỏi phòng bệnh, đầu ngón tay Có Tiểu Mạch đặt trên tắm ga trải giường vẫn còn run rầy, sắc mặt cô tối sầm lại khi nhớ đến người đàn ông đáng sợ!



Trong đôi mắt càng ánh lên sự lạnh lẽo, lúc đó chạy. trốn nhanh như vậy mà lại chỉ hạ thủ với mình Nám Nám, trong số những bé gái ở trong đó thì có vài bé gái rõ ràng là người ở nông thôn hoặc là bị bắt từ nơi khác đến, chỉ có Nám Nám là bị bắt từ nhà trẻ đến.



Đây là một vụ bắt cóc tình cờ hay một âm mưu? Ánh mắt Có Tiểu Mạch trở nên lạnh lẽo, sau đó lại thoáng qua một chút lo lắng, cô nhanh chóng bắm điện thoại tìm số điện thoại của điều tra viên Kinh Đô, “Alo, xin chào, tôi muốn điều tra một người… có thể giúp tôi điều tra càng nhanh càng tốt không?”



Sau khi Có Tiểu Mạch nói qua thông tin thì đối phương đã phản hồi, Có tiểu Mạch tắt máy, thát thần hồi lâu.



Cố Lan Tâm đã mang thai được một tháng, cái thai của cô ấy vẫn không rõ ràng, nhưng nhà họ Có và ông Mộ lại chăm sóc chị ta rất tốt, chị ta nhẹ nhàng xinh đẹp trong quân áo của mẹ bầu, trang điểm nhẹ nhàng, thoạt nhìn thì liền hiểu được là chị ta đã được bảo vệ thế nào.



Có Tiểu Mạch đi trên hành lang bệnh viện, khi nhìn thấy Có Lan Tâm, bên cạnh chị ta còn có hai vệ sĩ vây quanh, lòng Có Tiểu Mạch không nhịn được nụ cười châm biếm của mình, cô vẫn còn nhớ ba tháng trước khi cô mang thai Nám Nám cô vẫn ở bên Anh Quốc làm thêm để kiếm tiền sinh hoạt phí.



Còn Cố Lan tâm thì lại bình thản đi lại trong bệnh viện, trên gương mặt còn gắn theo nụ cười điềm đạm, giây tiếp theo, chị ta nhìn tháy Có Tiểu Mạch, chị ta giống như đã thay đổi sắc mặt, như thể gặp ma vậy, không dám tin nhìn Có Tiểu Mạch, nó, sao.



lại xuất hiện ở đây?



Khi Nám Nám bị bắt đến ngôi làng đó, Có Tiểu Mạch chắc chắn sẽ đến tìm, nhưng người đàn ông kia đã thông báo một tin tốt từ trước là nêu Có Tiểu Mạch đến đó thì sẽ bị cùng bị thiêu chét.



Người đàn ông lần này mà Có Tiểu Mạch tìm đến vô cùng tàn nhẫn, cô ta tưởng rằng mình nhát định sẽ đưa Có Tiểu Mạch vào chỗ chết!



Có Lan Tâm hót hoảng, ngày cử hành hôn lễ chỉ còn cách một tuần nữa, Có Tiểu Mạch đó đáng chết như vậy mà vẫn chưa chịu chết đi chứ!



Máu trong lòng không ngừng sôi trào, bởi vì quá kinh ngạc nên trong chốc lát Có Lan Tâm đã không thẻ che giấu được biểu cảm kinh ngạc và run sợ.



Có Tiểu Mạch bí mật liếc nhìn Cố Lan Tâm, từ biểu cảm kinh ngạc đến sắp rớt cái cằm của mình thì cô dường như đã hiểu được chuyện gì đó!



Có Tiểu Mạch không ngốc, chuyện tạo ra tai nạn hại chết người như thề này thì Cố Lan Tâm không thể không làm ra!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK