Cố Lan Tâm trái lại lại bị câu nói này của Nam Thần An làm cho ngây người một chút, không ngờ Nam Thần An lại có thể nói ra một cách rõ ràng như vậy, cô muốn dùng lời nói để che đậy đi….
Thì đã bị Nam Thần An thẳng thừng cắt ngang, “Cô Cố, mời cô đừng vòng vo với tôi, chúng ta có thể làm một cuộc trao đổi, cô giao Nám Nám cho tôi, tôi có thể làm cho Nám Nám và Tiểu Bạch sẽ không có bất cứ dây dưa gì với Mộ Bắc Ngật nữa, như vậy thì cô và Mộ Bắc Ngật cũng có thể thành công tổ chức lễ đính ước, điều này đối với cô còn không phải là chuyện tốt hay sao?
Rốt cuộc là cô còn đang do dự điều gì.”
Trong lời nói của Nam Thần An đan xen mấy phần ma lực của sự cảnh cáo và uy hiếp, Cố Lan Tâm ngay lập tức đã bị rơi vào trạng thái bị khống chế.
Sắc mặt của Cố Lan Tâm khẽ biến đổi, “Sao giám đốc Nam lại chắc chắn rằng Nám Nám đã bị tôi đưa đi như vậy chứ, tôi căn bản là không hề biết nó ở…”
Lời của Cố Lan Tâm vẫn chưa nói hết thì đã nhìn thấy Nam Thần An trực tiếp đưa ra một tấm ảnh, là hình ảnh Cố Lan Tâm trốn ở trong bệnh viện, rồi khi nói chuyện với Vương Dật thì khóe môi đã lộ ra nụ người khinh bỉ, còn một bức ảnh tiếp theo thì chụp cô với anh mắt hận thù nhìn về phía phòng bệnh của Nám Nám.
Cố Lan Tâm dường như là đang nhìn thấy ma vậy, sắc mặt trở nên xám xịt giống như đang phải chịu đả kích lớn “Cô Cố, tôi không muốn nói nhiều đâu, cô hãy tìm ra Nám Nám rồi giao cho tôi một cách nhanh nhất, bên cạnh đó nếu Nám Nám xảy ra chuyện gì thì tôi cũng không để yên đâu, có lẽ cô cũng rất muốn Mộ Bắc Ngật có thế tỉnh lại, nhưng khi anh ta tỉnh lại rồi nhìn thấy những bức ảnh này thì sẽ nghĩ thế nào, tôi nghĩ tôi cũng không phải nói thêm nữa đâu nhỉ!”
Nam Thần An chậm rãi nói một câu, anh sau đó đã không thèm liếc nhìn sắc mặt tái xanh của Cô Lan Tâm mà đã quay người rời đi.
Lòng anh ta đầy vẻ kinh thường nhìn bệnh trạng với gương mặt trắng bệch của Mộ Bắc Ngật, cho dù anh mạng lớn thì nhưng cũng không thể tỉnh lại trong một thời gian ngắn được!
Trong phút chốc tất cả những suy nghĩ phức tạp vụt qua, anh không quan tâm đến điều gì khác mà lao thẳng lên trên tầng hai, bước chân của Nam Thần An nhanh như gió, bước lớn xông vào trong phòng, sau đó thì anh liền nhìn thấy bốn năm người làm trong nhà đúng đứng đối diện với Cố Tiểu mạch, họ đều có chút hoang mang không biết làm thế nào, còn Cố Tiểu Mạch thì lại sợ hãi hoảng loạn nhìn họ, bình gốm Thanh Hoa bị rơi từ trên tủ xuống vỡ tan ở ngay trước cánh tủ.
May thay, bình hoa đó đã không rơi trúng đầu của Cố Tiểu Mạch, nhưng Cố Tiểu Mạch lại gần như là không biết đến nguy hiểm vậy, ngón tay đặt dưới sàn nhà, vài mãnh vỡ của bình hoa đã cứa rách ngón tay của cô, máu bắn khắp nơi.
Nam Thần An hít một hơi thật sâu, ngũ quan tuấn tú đẹp đẽ của anh cũng trở nên u ám.
Ngay sau đó anh đã lạnh lùng ra lệnh: “Ra ngoài!”
Những người làm bị dọa đến im bặt, ai cũng không dám thở mạnh, nhanh chóng quay người rời khỏi phòng ngủ, Cố Tiểu Mạch ngồi bệt xuống nền nhà, đôi mắt mở to, gương mặt sợ sệt kinh hãi ngây ra đó nhìn bóng lưng của những người làm theo nhau rời đi.
Máu trên trán vẫn không ngừng chảy, gương mặt vốn dĩ đã trắng bệch không còn giọt máu thì lại càng trắng bạch thêm, thậm chí trạng thái của bệnh lại càng bộc lộ rõ rệt hơn, đồng tử của Cố Tiểu Mạch dần dần giãn ra.
Nam Thần An vừa chuẩn bị muốn tiến lại gần phía Cố Tiểu Mạch thì lại bị cô nhìn thấy, thân người của cô ngay lập tức lùi lại phía sau, không hề quan tâm đến tay, đùi và chân của mình đang bị những mảnh vỡ đâm vào, ánh mắt sợ sệt: “Đừng qua đây!
đừng!”
“Tiểu Mạch, đừng sợ, là anh, anh có thể đưa em đi tìm Nám Nám.” Nam Thần An cố gắng dùng ngữ khí dịu dàng chỉ vì không muốn làm Cố Tiểu Mạch sợ hãi!
Đồng thời, bóng đen nơi đáy mắt của cô càng thêm phần rõ ràng hơn, tất cả những chuyện này đều là do nhà họ Mộ đã tạo ra, đối với Cố Tiểu Mạch đã hình thành một sự ám ảnh tổn thương to lớn!
Còn về tai nạn của Mộ Bắc Ngật chẳng qua cũng chỉ là vì tất cả những thứ mà Cố Tiểu Mạch đã phải chịu đựng nên đã tiến hành một chút đền bù mà thôi.
Nhưng, vẫn chưa đủ!
Nam Thần An nhắc đến hai chữ “Nám Nám” thì ngay lập tức đã làm cho Cố Tiểu Mạch bất chợt mở to đôi mắt nhìn về phía Nam Thần An, sắc mặt có chút hốt hoảng, đến cả nói chuyện cũng không thể biểu đạt hết ý, “Thật vậy sao? Thật sự là sẽ đưa tôi đi gặp Nám Nám không, Nám Nám ở đây, tôi muốn đi gặp Nám Nám.”
Sau đó Cố Tiểu Mạch đã hoảng loạn đứng dậy, mảnh vỡ đâm vào tay chảy máu, nhưng cô lại không hề biết gì, tưởng như căn bản là không cảm thấy đau đớn.
Thân người có chút lảo đảo, đôi chân trần bước từng bước, mỗi bước chân đều in lên sàn nhà một dấu chân máu, khiến con người ta nhìn thấy thì liền cảm thấy thương xót vô cùng!
Trái tim của Nam Thần An cảm thấy nhói giống như là đang bị kim đâm, Cố Tiểu mạch mất đi kiểm soát lao về phía Nam Thần An, hai tay nắm chặt lấy cánh tay của anh, dường như là đang nắm chặt chiếc phao cứu sinh vậy, “Thật sao? Anh thật sự có thể tìm được Nám Nám.”