So với cô, người đàn ông sau lưng cô còn có vẻ đau đớn hơn một chút!
Có Tiểu Mạch rất hồi hận, cuối cùng cô lại gây ra rắc rối cho Mộ Bắc Ngật rồi, Có Tiểu Mạch đột nhiên vùng vẫy thoát khỏi vòng tay của Mộ Bắc Ngật và quay lại nhìn anh, khuôn mặt của Mộ Bắc Ngật vẫn còn nguyên cảm xúc sống sót sau tai nạn.
Có Tiểu Mạch nhẹ giọng và vội vàng xin lỗi: “Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, Mộ Bắc Ngật, tôi thực sự xin lỗi.”
Cô cúi đầu, thật sự đang muốn xin lỗi.
Trái tim của Mộ Bắc Ngật đột nhiên trở nên mềm mại và mơ hồ, anh ta đột nhiên nghiêng người ôm lầy Có Tiểu Mạch, “Có tôi ở đây, em và Nám Nám sẽ không xảy ra bắt cứ chuyện gì đâu, tôi dám bảo đảm!”
Anh nghiêm nghị hứa với cô. Ở bên kia Dịch Bách hành động rất nhanh, trong vài phút ngắn ngủi đã gửi cho Mộ Bắc Ngật định vị GPS của chiếc xe chở hàng đó, là ở một vùng ngoại ô, tương tự như của một ngôi làng ở nông thôn.
Dịch Bách nặng nề báo cáo: “Thưa sếp. Chúng tôi lập tức bồ trí người của mình đi tìm, lúc đó quả nhiên có một bé gái trên xe, chúng tôi vẫn chưa thể chắn là Nám Nám hay không vì dẫu sao các máy quay ở cổng trường đều đã bị phá hủy rồi!”
Mộ Bắc Ngật chỉ vô tình liếc qua thì đột nhiên lại nắm chặt lầy vô lăng hơn.
Hành động này khiến Có Tiểu Mạch hoảng hót, cô nghiêng đầu nhìn qua thì thầy một nửa lan can đã biên mát, trông giống như đã bị một chiếc ô tô đâm vào, bên dưới là mênh mông biển lởn, xảy ra tai nạn xe ở nơi này, rơi xuống biển, còn không phải chắc chắn sẽ chết sao?
Người đàn ông bên cạnh thở gắp hơn một chút, Có Tiểu Mạch nhạy cảm quay đầu lại nhìn anh, “Mộ Bắc Ngật, anh không…sao chứ?”
giọng nói của Mộ Bắc Ngật có chút khàn, tiếp tục chăm chú nhìn về phía trước, “Tôi không sao.”
Xe chạy khoảng một tiếng rưỡi thì mới có thể cảm nhận được khu vực nông thôn này.
Cư dân ở đây rất thưa thớt, ở trong khu vực hoang vu rộng lớn mới miễn cưỡng có thể nhìn thấy vài ngồi nhà của người dân, hơn nữa địa hình cũng không được thoáng đãng vậy nên xe căn bản không thể dễ dàng lái vào đây, thường thường sẽ luôn có cảm giác tròng trành gập ghềnh.
Có lẽ ở đây ít xe qua lại nên tiếng lái xe của Mộ Bắc Ngật đặc biệt rõ ràng, khi một người dân đi qua nhìn thầy chiếc xe cao cáp này thì trong mắt anh ta thoáng hiện lên một chút nghi hoặc và không vui.
Hai người họ bị rung lắc rất dữ dội, nhìn thầy khuôn mặt của Có Tiểu Mạch đỏ bừng thì Mộ Bắc Ngật liền sốt sắng quan tâm hỏi: “Say xe à?”
“Tôi không sao.”
“Có thể chúng ta sẽ phải xuống xe.”
“Được.”
Có Tiểu Mạch và Mộ Bắc Ngật cùng nhau bước xuống xe, trong lòng có cảm tháy thê lương hoang vắng không một bóng người, nhìn ngôi làng phía xa, Có Tiểu Mạch thực sự không thể hình dung được Nám Nám bị bắt đến đây như thế nào?
Hai người men theo địa hình quanh co đi qua đó, Có Tiểu Mạch có gắng hét sức để bắt kịp tốc độ của Mộ Bắc Ngật và tiền gần hơn đến ngôi làng.
Khi vừa đến gần thì liền nghe tháy tiếng hằm hè của một số người nông dân, họ đều là những người đàn ông to cao, dáng vẻ thô kệch và có chút dữ tợn.
Nhịp tim của Có Tiểu Mạch nhảy ra ngoài từ trước rồi, Mộ Bắc Ngật không nói lời nào mà đặt chiếc máy quay mini vào trong túi áo vest, chỉ để lộ ra một góc nhỏ, âm thầm liên lạc với đồn cảnh sát ở đó.
“Này, hai người là ai2”
Một người đàn ông to lớn đã phát hiện ra bọn họ, anh ta có vẻ ngoài dữ tợn và cực kỳ hung ác.
Tim Mộ Bắc Ngật đập nhanh một nhịp, Mộ Bắc Ngật nắm chặt tay cô hơn một chút, chỉ nhìn tháy Mộ Bắc Ngật có vẻ rành mạnh phân minh nhìn họ: “Chúng tôi là khách du lịch, bị người xấu dẫn đến đây rồi bỏ chúng tôi lại, chúng tôi bị lạc đường nên đã tìm đến đây, muồn hỏi các anh đây là đâu?”
Bị lạc ấy.
Thì sẽ dễ hành động hơn.
Ánh mắt của người đàn ông vạm vỡ nhát thời xuất hiện ẩn ý khác thường, nhát là hai người này ăn mặc cũng không tằm thường, ước chừng có thể bán được giá tốt, đặc biệt là cô gái đó có một dung mạo xinh đẹp!