Vết bỏng này của anh giống như những vết dao đâm vào lòng Cố Tiểu Mạch, không phải cô không cảm nhận được nỗi đau này.
Mộ Bắc Ngật nhìn Cố Tiểu Mạch cứ nhìn chằm chằm vào vết thương của mình, cổ họng anh bỗng khựng lại để che đi niềm vui sướng trong lòng, nhưng ngoài mặt thì lại thờ ơ nói: “Không đau.”
“Nhưng nó sẽ để lại sẹo.” Cố Tiểu Mạch ngây người nhìn nó, cô khẽ mở miệng giọng nói có chút run rẩy.
“Sau đó thì sao? Cô sẽ đau lòng chứ?” Mộ Bắc Ngật nói dứt câu, đưa mắt lên chăm chú nhìn cô.
Anh chờ đợi câu trả lời từ cô.
Hai tay Cố Tiểu Mạch đang buông thõng bên hông siết chặt lại rồi lại thả lỏng ra, chậm rãi nói: “Tại sao không bôi thuốc?”
Giám đốc Mộ vốn dĩ là muốn tự bôi thuộc nhưng lúc này lại bịa đặt một cách đầy nghiêm túc: “Tôi không biết, cũng không muốn y tá nhìn thấy vết thương của mình.”
Thân hình Cố Tiểu Mạch khẽ dao động, sao cô có thể quên được Mộ Bắc Ngật là tổng giám đốc của Mộ Thị, là một người có địa vị cao, gương mặt tuấn tú đến hoàn mỹ, lúc này thì lại bị thương ở chân.
Nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Cố Tiểu Mạch, Mộ Bắc Ngật cuối cùng cũng thu lại hết tất cả vẻ lạnh lùng trên gương mặt, đưa tay lên ấn vào phần hai đầu lông mày, bất lực nói: “Tôi nói những điều này không phải muốn cô áy náy với tôi, nếu cô đã đến thăm tôi thì hãy bôi thuốc cho tôi?”
Trong mắt Mộ Bắc Ngật đem theo nụ cười như đã dự đoán được trước mọi chuyện, lần này Cố Tiểu Mạch đã không còn bị Nam Thần An giữ lại mà đã chủ động đi đến tìm anh.
Cố Tiểu Mạch đương nhiên là sẽ không từ chối, cô chuyên tâm với lấy nước sát trùng và bông băng ở bên cạnh, cô ngồi bên cạnh giường giống như tư thế ngồi của học sinh tiểu học vậy, sau đó thì nhẹ nhàng chuyển động ngón tay, cô sợ nếu dùng lực mạnh thì sẽ làm cho Mộ Bắc Ngật cảm thấy đau.
Mộ Bắc Ngật lúc này giống như đang nâng niu món vật bảo trên tay và nó luôn cần được nâng niu.
Mộ Bắc Ngật lần đầu tiên nhìn thấy Cố Tiểu Mạch lộ ra sắc mặt thương xót như vậy, những câu nói trong lòng đang dâng trào từ rất lâu, lúc này mới từ từ tuôn ra: “Người châm lửa là Vương Dật, hắn ta đã bị đưa đến đồn cảnh sát để chấp chận sự trừng trị rồi, trước khi hắn được đưa đến đó thì hai chân của hắn đã bị cắt cụt.”
Bàn tay Cố Tiểu Mạch đang lau vết thương chợt khựng lại, sắc mặt trở nên nghẹn ngào, cả hai chân…
Mộ Bắc Ngât luôn quan sát sắc mặt của Cố Tiểu Mạch, ngờ bất giác cau mày ra thì cũng không có phản ứng nào khác.
“Buồn à?” Mộ Bắc Ngật cố ý hỏi.
Cố Tiểu Mạch bất chợt nghĩ lại khi trước cô đã dùng Vương Dật làm lá chắn để từ chối tình cảm của Mộ Bắc Ngật.
Lúc này lại bị Vương Dật suýt nữa thì thiêu chết trong phân xưởng, trước mặt Mộ Bắc Ngật cô đã thực sự gán cho hắn ta một cái mác, khiến hắn ta trở thành trò cười cho thiên hạ.
Cố Tiểu Mạch thu lại ánh nhìn lạnh lùng đối với Vương Dật trong đôi mắt và nhẹ nhàng lắc đầu.
“Cố Tiểu Mạch, chuyện liên quan đến Vương Dật…” Mộ Bắc Ngật cân nhắc nói rồi chở dừng lại một chút.
Nhưng không ngờ lai Cố Tiểu Mạch lại chủ động nói xin lỗi với anh: “Xin lỗi anh, khi trước chuyện giữa tôi và Vương Dật chỉ là nói dối, giữa hai chúng tôi không hề có tình cảm gì, nhưng cũng là do lúc đầu tôi quá mù quáng, là tôi tự làm tự chịu thôi.”
Cố Tiểu Mạch tự cười nhạo một tiếng rồi lại giơ tay lên nhẹn nhàng dùng khăn ướt lau đi những vết lấm lem trên mặt Mộ Bắc Ngật, cô dịu dàng lau từng chút một.
Nghe thấy những lời thật lòng của Cố Tiểu Bạch cùng những hành động dịu dàng của cô đã làm cho sắc mặt của Mộ Bắc Ngật dần dần trở nên thảnh thơi hon, nhưng câu nói cuối cùng của Cố Tiểu Mạch lại khiến Mộ Bắc Ngật cảm thấy không vui, có lẽ cô vẫn chưa biết.
Mộ Bắc Ngật bất chợt đưa thân người về phía trước, một tay nhẹ nhàng nắm lấy cằm của Cố Tiểu Mạch rồi ép buộc cô ngẩng đầu.
Cơ thể Cố Tiểu Mạch run rẩy, con ngươi vô hồn không kịp đề phòng mà chạm vào trong đôi mắt của Mộ Bắc Ngật.
Mộ Bắc Ngật mím chặt môi, rồi tiếp tục nói: “Tôi đã điều tra rồi, Vương Dật không phải là cha ruột của Nám Nám, họ không hề có bất cứ quan hệ huyết thống nào, còn về cha ruột của Nám Nám, tôi sẽ tiếp tục tìm thay cho cô, À! Chuyện của Vương Dật hãy để tôi giải quyết, bất luận là ai tôi cũng sẽ thay cô giải quyết!”
Anh nghiêm túc hứa với Cố Tiểu Mạch là muốn phá bỏ đi khoảng cách giữa cô và anh.
Không phải là cha ruột?
Lòng Cố Tiểu Mạch cảm thấy trấn động, gương mặt thì lại không còn sắc thái, cũng có thể đủ hiểu được tiền nhân hậu quả phát sinh của chuyện lần này, nếu nói phía sau Vương Dật không có người đứng ra chỉ đạo thì ai có thể tin được đây.
Vậy người đó là Cố Lan Tâm sao?
Cố Tiểu Mạch có chút hối hận, tại sao cô lại đem suy nghĩ trong lòng mình buột miệng nói thành lời được chứ, “Nếu là Cố Lan Tâm thì sao?”
Biểu cảm của Mộ Bắc Ngật không khó xử cũng không có lựa chọn, thậm chí đến cả bênh vực cũng không có, “Ai cũng giống nhau cả thôi.”
Cố Tiểu Mạch khẽ nheo mắt để che dấu cảm xúc chợt vụt qua, Mộ Bắc Ngật lại càng ngày càng tiến sạt lại gần cô hơn, hơi thở ấm nóng cứ một chốc lại phảng phất trước mặt cô.
Sự gần gũi hiếm thấy này trái ngược lại làm Cố Tiểu Mạch có chút không thoải mái, rõ ràng là cô đang bôi thuốc cho anh vậy mà lúc nay sao lại nhích lại gần với anh thế này rồi…
Trong tiềm thức Cố Tiểu Mạch muốn đưa tay đẩy anh ra, khí chất nam tính lạnh lùng tràn ngập xung quanh cơ thể làm cho Cố Tiểu Mạch cảm thấy không khí xung quanh có chút loãng.
“Vẫn còn giận tôi sao? Giận tôi vì đêm đó không đến cứu cô?” Mộ Bắc Ngật dùng tất cả mọi cách khác nhau nhưng lại không thể dỗ dành được cô gái này, nên sau đó Mộ Bắc Ngật đã bắt đầu suy đoán lung tung.
Sắc mặt Cố Tiểu Mạch có chút ngạc nhiên, ngơ ngác nhìn anh, sao anh ta lại nghĩ như vậy chứ?
Tai nạn xe, hỏa hoạn- anh đều thay cô nhận lấy uất ức.
Cố Tiểu Mạch mở miệng nói: “Không phải.”
“Vậy thì tốt.” Cảm xúc của Mộ Bắc Ngật rất dễ để hài lòng, ví dụ vào lúc này, đôi mắt đen của anh đang nhìn cô cười, một tay anh đặt lên phần giữa eo của Cố Tiểu Mạch, kéo có thể cô về phía trước,
Tránh qua bắp chân của mình, Mộ Bắc Ngật cũng không cảm thấy quá đau đến thế, anh cúi đầu nhìn đôi môi của cô, cuối cùng thì đã có thể giải tỏa được sự đau khổ của tương tư rồi!
Mộ Bắc Ngật vui vẻ cúi đầu, vào lúc Cố Tiểu Mạch chưa kịp phản ứng lại thì anh đã hôn lên đôi môi cô, ngọt ngào vô cùng.
Cố Tiểu Mạch cảm thấy kỳ lạ đôi mắt mở to, khi ngạc nhìn giám đốc Mộ với sự khó hiểu, trong lúc hôn cô, Mộ Bắc Ngật còn không quên dành ra một chút thời gian để nói với cô một điều, giọng nói của anh vừa mê hoặc lại vừa uy lực, dễ dàng thu hút tâm trí của người khác. “Chuyên tâm một chút, hửm?”
Cô không thể ngăn cản được anh nên chỉ có thể bị anh “ép buộc” phải đắm chìm vào trong đó.
Chỉ đến khi tiếng chuông điện thoại reo lên cắt ngang họ thì Có Tiểu Mạch mới dường như bừng tỉnh, cơ thể cô lập tức lùi lại phía sau, trong chớp mắt thoát khỏi Mộ Bắc Ngật.
Sắc mặt dịu dàng của Mộ Bắc Ngật đã ngay lập tức lạnh lùng trở lại, tiếng chuông điên thoại âm ĩ vang lên hồi lâu thì anh liền cầm điện thoại nên và nhìn lướt qua tiêu đề.
Sắc mặt đanh lại, chuẩn bị đặt điện thoại xuống vì không muốn bắt máy.
Nhưng Cố Tiểu Mạch lại nhìn thấy rõ ràng được tiêu đề của cuộc điện thoại đó, ba Cố?
Hóa ra là ông Cố Chấn Hải, ồ, cô suýt nữa thì quên mất chuyện này, Cố Thị sắp sửa trở thành thông gia với Mộ Thị rồi, buổi tôi hôm đó tại quán bar cô đã nhìn thấy một cảnh tượng mà cô đã khắc sâu vào trong tim mình.
Cố Tiểu Mạch bật người đứng dậy khỏi chiếc giường, ánh mắt trốn tránh lùi ra sau, tránh xa Mộ Bắc Ngật.
Gương mặt Mộ Bắc Ngật trùng xuống, anh vừa định nói điều gì nữa thì bên ngoài đã vang lên tiếng bước chân rất ồn ào của hai người.
Một giây sau, cửa phòng bệnh đã bị người bên ngoài đẩy ra.
Cố Chấn Hải và Hoàng Mai đã tìm số phòng bệnh và đi vào bên trong, khi Hoàng Mai nhìn thấy Cố Tiểu Mạch đang ở bên trong thì ánh mắt đã lập tức thay đổi, trở nên không vui.
Cố Tiểu Mạch đã sớm quen với kiểu ánh mắt này, tiếp đó ở bên tai cô lại nghe thấy tiếng nói lạng lùng của Mộ Bắc Ngật: “Ai cho hai người vào đây vậy?”
Mặc dù là ba mẹ vợ tương lai nhưng Cố Chấn Hải và Hoàng Mai đều phải xem sắc mặt của Mộ Bắc Ngật mà hành động!
Đặc biệt là Cố Chấn Hải, khi ông ta liếc nhìn Cố Tiểu Mạch giống như cô là không khí vậy, sau đó thì vội vàng khom người cười nói: “Giám đốc Mộ, chúng tôi nghe nói anh vì cứu Tiểu Mạch của chúng tôi nên mới bị thương, chúng tôi nghe tin thì đã chạy vội đến đây rồi, Tiểu Mạch, sao con lại không hiểu chuyện đến vậy, rõ ràng biết chị con và giám đốc Mộ chuẩn bị kết hôn rồi mà còn làm phiền giám đốc Mộ đi cứu con.”
Ngoài mặt thì cười tươi nhưng trong lòng thì lại đang muốn trách mắng Cố Tiểu Mạch.
Sắc mặt của Mộ Bắc Ngật trở về trạng thái lãnh đạm, đôi môi mỏng thì vẫn giữ sự lạnh lùng vô cùng, “Lời của tôi ông không nghe thấy à?”
Lúc này, Cố Chấn Hải là đụng trúng vào sự khó chịu của Mộ Bắc Ngật, sắc mặt anh lập tức thay đổi, đến chuyện trốn tránh trách nhiệm trước mặt giám đốc Mộ cũng không dễ dàng.
Hoàng Mai thấy vậy thì liền tỏ ra mục đích của mình đến đây, vừa đúng lúc lại gặp Cố Tiểu Mạch ở đây nên bà muốn rào trước để cô nhìn ra được địa vị thấp kém của mình một cách rõ ràng.
Hoàng Mai với đôi mắt cười, tỏ ra vui vẻ nói: “Giám đốc Mộ, tôi đến đây ấy là muốn nói cho anh một tin tốt, cơ thể Lan Tâm gần đây có chút khó chịu, nên chúng tôi đã đưa con bé đến bệnh viện để kiểm tra thì phát hiện ra là con bé đã mang thai rồi, Lan Tâm vừa hay cũng đã nói là đã “làm” với giám đốc Mộ đây hai lần rồi, cũng là chuyện mới đây thôi.”
Câu nói vừa dứt thì sắc mặt của Mộ Bắc Ngật đã trùng xuống hoàn toàn, hai lần anh đều bị hãm hại, còn lần trước thì lại càng tệ hơn, căn phòng còn được tái hiện lại hòan toàn khung cánh vào đêm hôm đó.
Cố Tiểu Mạch đứng một bên cũng không khỏi kinh ngạc, cũng mày là lúc này cô vẫn giữ được sự bình tĩnh, không để cho bản thân mình lộ ra dáng bé thất vọng!
Nhưng lời của Hoàng Mai thì lại giống như những con dao lạnh lẽo đâm thẳng vào trái tim cô đau đớn vô cùng.
Khi Hoàng Mai nói hết câu thì liền quay sang quan sát sắc mặt của Cố Tiểu Mạch, trong lòng không ngừng vui sướng hả hê: “Chúng tôi đến là muốn nói cho giám đốc Mộ một tin tốt, giám đốc Mộ, lúc này anh muốn qua đó luôn không.”
“Ra ngoài!”
Trên gương mặt tuấn tú của anh đang tràn ngập sự u ám, dáng vẻ không vui lạnh lùng hét lớn!
Ngay lập tức làm cho mọi người có chút không hiểu là ai phải ra ngoài!
Mộ Bắc Ngật chậm rãi ngước mắt lên, ánh mắt đầy sát khí phóng thẳng vào Cố Chấn Hải và Hoàng Mai, Cố Tiểu Mạch lúc này lại mở lời: “Chúc mừng giám đốc Mộ, chuyện tốt nhân đôi, vết thương này của giám đốc Mộ nhớ là phải bôi thuốc đều đặn, tôi xin phép đi ra ngoài trước.”
Cô vừa nói dứt câu thì đã không chút cảm xúc quay người đi ra ngoài.
Sắc mặt của Mộ Bắc Ngật trở nên kinh ngạc, chăm chú nhìn bóng lưng rời đi của Cố Tiểu Mạch một cách kín đáo, đôi mắt điềm tĩnh lấp lánh, suýt nứa thì không thế kìm nén được những cơn sóng trong lòng.
Cố Lan Tâm đã mang thai?
Chuyện này chính xác là một chuyện tồi tệ! giống như mặt nước biển yên bình bất chợt nổi nên những cơn sóng dữ dội vậy.
Mộ Bắc Ngật hạ ống quần của mình xuống, gương mặt tối sầm đi ra ngoài.
Hoàng Mai vội vàng nhìn về phía Cố Chấn Hải, dùng ánh mắt ra hiệu ông ra đi theo giám đốc Mộ ra ngoài, Dịch Bách đứng đợi ở bên ngoài, khi nãy anh đã nhìn thấy Cố Tiểu Mạch đã trực tiếp phớt lờ anh ta và lúc này thì sếp anh cũng như vậy!
Dịch Bách cảm thấy kinh ngạc trong lòng nên đã vội vàng đi theo.
Phòng bệnh của Cố Lan Tâm ở lầu dưới, cô ta đang xoa chiếc bụng phẳng lì của mình rồi lộ ra nụ cười hiền từ của một bà mẹ chuẩn bị sinh con vậy.
Cánh cửa phòng bệnh bật mở để lộ khuôn mặt gầy gò của Mộ Bắc Ngật,
Cố Lan Tâm bất ngờ ngước mắt nhìn vế phía đó, cô ta bắt đầu diễn kịch rồi.