Mộ Bắc Ngật cứ chốc chốc lại nhìn về phía đó, càng nhìn sắc mặt của anh càng u ám, cảm xúc không khống chế được, bắt đầu bực bội.
Bên đối tác đang chuyên tâm nói, bỗng thấy Mộ Bắc Ngật không hề để tâm hơn nữa tầm mắt cũng không hề ở chỗ họ, liền dừng lại, hỏi thăm dò một câu, “Tổng giám đốc Mộ, Tổng giám đốc Mộ.”
Mộ Bắc Ngật lúc này mới thu lại tầm mắt, không hề phát hiện ra anh đang chột dạ, ngón tay gõ nhẹ lên bàn, “Phần xử lý vật liệu chưa nói kỹ càng tỉ mỉ, bây giờ nói cho tôi nghe.”
Bên đối tác bất giác có chút lo sợ, lúc nãy anh nói vô cùng lưu loát nhưng thấy Mộ Bắc Ngật không để tâm nên anh cố ý tỉnh lược phần xử lý vật liệu, cho rằng Mộ Bắc Ngật sẽ không phát hiện ra thì dự án này sẽ thuận lợi hoàn thành.
Ai mà biết được, Mộ Bắc Ngật quay người ngồi nghiêm túc lại chỉ rõ sự thiếu sót.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Bên đối tác không nhịn được mà nuốt nước bọt, ánh mắt Mộ Bắc Ngật lạnh băng, nhếch miệng mỉa mai, “Mộ thị từ trước đến nay không hợp tác với xí nghiệp nào đục nước béo cò, lần đầu tư này đối với Mộ thị mà nói chắc chắn không có lợi gì cả, nếu bên anh không sửa đổi thì tôi nghĩ, cả cái Kinh Đô này không có xí nghiệp nào hợp tác với bên anh đâu!”
Chỉ một câu nói lập tức bóp chặt yếu hầu của bên đối tác khiến họ không thể thở nổi.
Trước đây lúc Mộ Bắc Ngật đàm phán, tuy luồng khí xung quanh anh rất mạnh, nhưng có lúc nói chuyện cũng sẽ không nói thẳng thắn như tối nay, cái không khí kỳ lạ ngày càng lan ra xung quanh bàn ăn, Mộ Bắc Ngật đang cực kỳ không vui.
“Vâng vâng vâng thưa Tổng giám đốc Mộ, là lỗi của chúng tôi, chúng tôi sẽ tiếp tục cải thiện, mong Tổng giám đốc Mộ cho chúng tôi một cơ hội nữa.”
“Đợi đến lúc các anh chuẩn bị đầy đủ hãy đến bàn bạc cơ hội này với tôi.” Ngón tay đặt trên bàn của Mộ Bắc Ngật khựng lại, anh không hề tức giận với bên đối tác, mà là…
Cố Tiểu Mạch ăn cơm không hề để ý đến hình tượng, hạt cơm còn dính ở mép, Nam Thần An không ngại ngùng mà đưa tay lau cho cô.
Mộ Bắc Ngật vốn không nên tức giận hay là bị tác động đến cảm xúc, nhưng khoảnh khắc này, anh hoàn toàn bị chọc tức.
Đàn ông hiểu rõ đàn ông nhất, Mộ Bắc Ngật không thể nào nhìn không ra ánh mắt người đàn ông kia nhìn Cố Tiểu Mạch với cảm xúc gì, không hề che đậy.
Thật ra Cố Tiểu Mạch không nghĩ rằng anh Nam sẽ làm cái động tác này, mặt hơi ửng đỏ, ngón tay đang cầm đũa cũng khựng lại, Cố Tiểu Mạch không thích có tiếp xúc da thịt với đàn ông, anh Nam có thể coi là ngoại lệ, dẫu sao họ cũng thân thiết như vậy, cô cả đời này cũng không trả nổi ân tình mà anh Nam đã giúp đỡ cô.
Nhưng lúc này, cử chỉ tự nhiên thân mật này vẫn khiến Cố Tiểu Mạch có chút không thoải mái, “Anh Nam, anh…”
“Tiểu Mạch, đây là nhà hàng, bình thường ở nhà hạt cơm dính ở mép em, anh có thể tạm thời mặc kệ, nhưng ở đây, phải giữ mặt mũi cho em.” Nam Thần An hiển nhiên không hề để tâm đến chuyện vừa nãy, cười hí hí nói lý do. Cố Tiểu Mạch trong nháy mắt mây đen chuyển thành trời nắng, Nám Nám ở bên cạnh cười lén, “Nấm ơi, chú Nam đang dạy mẹ lễ nghi khi ăn đó.”
“Aiyoo, em từ trước đến giờ làm theo ý muốn quen rồi, hóa ra hạt cơm dính trên mép lâu như vậy, khiến anh Nam không thể nhìn được nữa, có điều lần sau anh Nam cứ nói trực tiếp với em là được rồi, em sợ bạn gái anh Nam nhìn thấy sẽ hiểu lầm.”
Đây lại là một câu chuyện khác, lúc ở Anh, Nam Thần An thỉnh thoảng tham gia hội tiệc sẽ nhờ Cố Tiểu Mạch làm bạn nhảy của anh, ai mà biết được điều này lại khiến Lục Nhài nổi máu ghen, Cố Tiểu Mạch hơi nhạy cảm với chuyện này, năm lần bảy lượt vì chuyện làm bạn nhảy này khiến cô gặp rắc rối.
Nam Thần An biết tâm tư của Cố Tiểu Mạch không đặt ở chuyện yêu đương, duy trì tâm tình thanh tịnh, giảm bớt ham muốn, anh trước giờ không ép Cố Tiểu Mạch, thế nên mới thừa nhận đang yêu đương với Lục Nhài, khiến Cố Tiểu Mạch nới lỏng ranh giới giữa hai người.
Có điều nghe thấy lời của Cố Tiểu Mạch, Nam Thần An sa sầm mặt mày, cười như không cười giải thích ngắn gọn, “Anh với Lục Nhài chia tay rồi, không hợp nhau, bây giờ anh FA rồi, thế nên em không cần phải lo lắng.”
“Á?”
Bên đối tác đã rời đi, trên bàn ăn chỉ còn lại một mình Mộ Bắc Ngật, góc độ này của anh có thể quan sát rõ cục diện của bàn bên kia, sắc mặt vẫn vô cùng khó coi.
Lúc Dịch Bách đến mới phát hiện ra chai rượu trước mắt Mộ Bắc Ngật đã nhìn thấy đáy rồi, cậu hơi kinh ngạc, trước đây Mộ Bắc Ngật sẽ không để mình uống hết cả chai rượu trong lúc đàm phán, ai cũng không thuyết phục được anh.
Hôm nay anh lại phá lệ uống nhiều như vậy, hoàn toàn không có chút cảnh giác.
Dịch Bách vội vàng dìu anh đứng dậy, để cánh tay của anh lên vai cậu, “Sếp, Sếp.”
Không có phản ứng, Dịch Bách nghiêng đầu nhìn, vẻ mặt hình như hiện lên làn sóng lăn tăn, cười như không cười.
Uống say rồi sao?
Dịch Bách dìu Mộ Bắc Ngật đi ra ngoài, cũng đúng lúc này, Nam Thần An cùng hai mẹ con Cố Tiểu Mạch cũng ăn tối xong.
Cố Tiểu Mạch cảm ơn vì bữa tối, sau đó đưa Nám Nám rời nhà hàng.
Làn gió nhẹ lướt ngang qua, Mộ Bắc Ngật với Cố Tiểu Mạch người trước người sau từ nhà hàng đi ra ngoài, giọng nói non nớt của Nám Nám vang lên, hình như vô cùng kinh ngạc, “Ông chú lợi hại!”
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Một tiếng gọi khiến Dịch Bách cùng Mộ Bắc Ngật khựng lại, Nam Thần An đang đi bên cạnh Cố Tiểu Mạch thấy cô dừng lại cũng dừng lại theo, ánh mắt lần theo tiếng gọi nhìn qua.
Dịch Bách dìu Mộ Bắc Ngật quay người lại, không ngờ gặp được người quen, óc tưởng tượng của Dịch Bách cực kỳ phong phú, liếc nhìn Mộ Bắc Ngật một cái, chẳng lẽ Mộ Bắc Ngật vì cô Cố này mà uống say khướt sao?
Nám Nám cười tươi rói chạy đến đó, Cố Tiểu Mạch bất giác đuổi theo, “Nám Nám.”
Nám Nám chạy đến trước mặt Mộ Bắc Ngật, giọng điệu cực kỳ vui vẻ, “Ông chú lợi hại, là chú thật sao, Nấm ơi, mẹ mau lại nhìn này.”
Nam Thần An nhìn người đàn ông trước mặt, lục lại những hiểu biết trong đầu, mắt giãn ra, anh nhận ra người đàn ông trước mặt, Mộ Bắc Ngật – Tổng giám đốc Mộ thị.
Chỉ có điều không ngờ rằng, Nám Nám lại thân thiết với Mộ Bắc Ngật như vậy.
Cảnh tượng sau đó lại càng khiến Nam Thần An kinh ngạc, Mộ Bắc Ngật ngẩng đầu lên, mắt say lờ đờ nhìn người phụ nữ trước mặt, đôi mắt dưới hàng lông mày rậm rạp đượm buồn, giọng nói khàn khàn, “Lan Tâm.”
Cơ thể Cố Tiểu Mạch khựng lại, trong lòng có chút chua xót, anh nhận nhầm cô thành Cố Lan Tâm sao? Hừ, có mắt để làm gì vậy? Cố Tiểu Mạch cảm thấy bản thân vẫn xinh hơn Cố Lan Tâm một chút xíu, cô dùng cách này để tự an ủi mình.
Nám Nám ngửi thấy mùi rượu trên người Mộ Bắc Ngật, Dịch Bách không thể nào không tin Sếp say bí tỉ thật rồi, uống hết cả chai vodka, còn cả vài loại rượu mạnh khác trên bàn cơ mà.
Nám Nám nghiêng đầu hỏi nhỏ giọng hỏi, “Nấm ơi, ông chú lợi hại sao thế ạ?”
“Uống say rồi.” Cố Tiểu Mạch trầm giọng nói.
“Lan Tâm.” Mộ Bắc Ngật chỉ có thể gọi tên Cố Lan Tâm mới có thể ở trước mặt mọi người nắm chặt tay Cố Tiểu Mạch, cái khoảnh khắc nắm lấy tay Cố Tiểu Mạch, tay Mộ Bắc Ngật nắm chặt khiến Cố Tiểu Mạch không thể nào rút tay ra.
Mộ Bắc Ngật thoát khỏi cánh tay của Dịch Bách, lao về phía trước, hai tay mạnh mẽ ôm lấy eo Cố Tiểu Mạch, Nam Thần An nhìn thấy cảnh tượng này vô cùng tức giận.
Sắc mặt ôn hòa bỗng lạnh đi, anh sải bước đến trước mặt Cố Tiểu Mạch, “Anh đang làm cái gì vậy?”
Mộ Bắc Ngật nhìn cái người đàn ông nói nói cười cười với Cố Tiểu Mạch ở trước mặt, ánh mắt hiện lên sự thù địch, nhưng anh vẫn ôm chặt eo Cố Tiểu Mạch không buông.
Cố Tiểu Mạch cố gắng thoát khỏi vòng tay của Mộ Bắc Ngật, không biết tại sao tay bị anh giữ chặt, không thể nào thoát ra được.
Eo bị anh ôm có chút đau, cô lên tiếng, “Buông ra!”
“Lan Tâm, mau đưa anh về nhà.” Mộ Bắc Ngật với giọng điệu ra lệnh.
Đầu Dịch Bách muốn nổ tung, Sếp ơi, cô Cố trước mặt không phải là cô Cố trong lòng anh đâu.
Cố Tiểu Mạch chau mày, giọng nói lạnh đi vài phần, “Mộ Bắc Ngật, anh say rồi cũng đừng lên cơn điên ở chỗ tôi, tôi không phải Cố Lan Tâm của anh, tôi là Cố Tiểu Mạch!”
Nghe xong, Mộ Bắc Ngật hơi nghiêm nghị trở lại, đôi mắt chăm chú nhìn Cố Tiểu Mạch, như thể đang phân biệt.
Cố Tiểu Mạch cũng nhìn thẳng vào mắt Mộ Bắc Ngật, với ý định làm anh tỉnh táo lại, vì Cố Tiểu Mạch biết rõ, Mộ Bắc Ngật tỉnh táo lại chắc chắn sẽ không động chân động tay với cô và lập tức buông cô ra.
“Đưa anh về nhà.” Mộ Bắc Ngật cứ như không có ai bên cạnh mà nhìn Cố Tiểu Mạch nói, vẫn là giọng điệu ra lệnh đó, giọng điệu vô cùng mạnh mẽ, không cho phép người khác từ chối.
Cố Tiểu Mạch phát cáu, đưa tay véo một cái thật đau vào eo của Mộ Bắc Ngật, Mộ Bắc Ngật đau đến mức rên lên một tiếng, đuôi mắt Cố Tiểu Mạch nhếch lên, lạnh lùng nói, “Tỉnh táo lại chưa? Tôi không phải Cố Lan Tâm.”
“Về nhà.” Lời nói ngày càng ít, nhẫn nại cũng dần tiêu tan.
Dịch Bách đã từng nhìn thấy cảnh tượng Mộ Bắc Ngật uống say, mạnh mẽ lẫn lạnh lùng, anh chỉ đành tìm cách nói với Cố Tiểu Mạch, “Cô Cố, Sếp uống say rồi, nếu bây giờ cô không đồng ý, anh ấy sẽ ăn vạ ở đây mãi đấy. Chi bằng cô mở lòng tốt, giúp tôi đưa Sếp về nhà.”
“Tiểu Mạch, không còn sớm nữa.” Nam Thần An nhíu mày, không hề vui vẻ nói.
Đường đường là một Tổng giám đốc vậy mà ăn vạ ở đây? Thoáng chốc, Nam Thần An quan sát mọi cử động của Mộ Bắc Ngật.
Không ngờ Nám Nám lại kéo vạt áo của Cố Tiểu Mạch, “Nấm ơi, ông chú lợi hại say thật rồi, hay là mẹ đưa ông chú lợi hại về nhà đi ạ, chú Nam đưa con về là được rồi ạ.”
Mộ Bắc Ngật vẫn ôm chặt Cố Tiểu Mạch, đôi mắt sâu thẳm đó giấu thật là tốt, thu lại cảm xúc trong lòng, Cố Tiểu Mạch do dự không quyết, cuối cùng thở dài, nghiêng đầu nhìn Nam Thần An, “Anh Nam, làm phiền anh đưa Nám Nám về nhà trước, em đi một lát rồi về.”
Nam Thần An tối tăm mặt mày, “Anh đưa Nám Nám về nhà trước rồi quay lại đón em.”
Nám Nám hai tay ôm cổ Nam Thần An, nũng nịu nói, “Chú Nam, chú không cần lo lắng đâu ạ, ông chú lợi hại sẽ không bắt nạt Nấm đâu.”