Mục lục
Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bộ đồ bệnh nhân rõ ràng đung đưa trước mặt, bộ đồ vô cùng thông thường nhưng mặc trên người Mộ Bắc Ngật lại không hề đơn điệu, khuôn mặt anh trắng bệch khiến người khác cảm thấy đau lòng.



Cố Tiểu Mạch nhìn người đang đứng trước mặt cô, cô chau mày không vui, đang định đuổi anh đi.



Mộ Bắc Ngật đã nói: “Lên xe.”



Rõ ràng là người đang có bệnh mà lại có thể nói ra những lời cứng rắn, không cho Cố Tiểu Mạch cơ hội từ chối.



Sắc mặt Cố Tiểu Mạch càng lúc càng lạnh, xem ai tàn nhẫn hơn ai sao?



Năm năm trước cô có thể cắt đứt quan hệ với nhà họ Cố, một mình ở bên ngoài lăn lộn, cô trở nên kiên cường mạnh mẽ, chỉ có Nám Nám là điểm yếu mà không ai được động đến.



Cố Tiểu Mạch đưa ra quyết định, cô phải chấm dứt quan hệ giữa hai người, cô nhìn anh nói: “Lại muốn dùng thân phận trợ lý đời sống ra để ép bức tôi sao? Mộ Bắc Ngật, giữa chúng ta ngoài cái này ra cũng chẳng có gì nữa.”



Hừ, người phụ nữ này đúng là nói năng chua ngoa nhưng trong lòng lại không hề nghĩ như thế.



Hai người đứng gần nhau, cô có thể nghe thấy hơi thở của Mộ Bắc Ngật có chút nặng nhọc, khuôn mặt đẹp trai u ám, giống như bị Cố Tiểu Mạch chọc tức, đầu muốn nổ tung.



Cố Tiểu Mạch vẫn không nhìn anh, cho rằng hai người sẽ cứ như thế mãi…



Mộ Bắc Ngật bỗng nhiên trở nên yếu ớt, khuôn mặt tái mét, cơ thể ngả về phía trước, lúc Cố Tiểu Mạch còn chưa kịp phản ứng đã cảm thấy bờ vai nặng trĩu.



Cô kinh ngạc, vội vàng nghiêng đầu nhìn qua, Mộ Bắc Ngật ngã vào vai cô, hành động thân mật này, Cố Tiểu Mạch giận đến bật cười, cô muốn đẩy anh ra.



Nhưng Mộ Bắc Ngật đã lên tiếng trước, giọng nói trầm trầm, khàn khàn của người bị bệnh, “Vết thương rất đau, cô nỡ đẩy tôi sao?”



Giọng nói yếu đuối của Mộ Bắc Ngật truyền vào tai cô khiến Cố Tiểu Mạch đau lòng.



Cố Tiểu Mạch cắn môi, cô buồn bực vì lại bị anh bắt nạt, cô không thể nào làm theo ý của mình, nhưng cuối cùng vẫn hạ tay xuống.



Cô bất lực nhắm mắt, lúc mở mắt ra, đôi mắt trở lại long lanh: “Bây giờ Tổng giám đốc Mộ lại diễn kịch giỏi như thế này sao?”



Mồm miệng lanh lợi đó, trước giờ đều rất biết cách chiếm ưu thế.



Mộ Bắc Ngật sa sầm mặt mày, sau đó buồn bực nói: “Cố Tiểu Mạch, có phải cảm thấy tôi đối xử với cô quá tốt nên mới không kiêng nể gì cả? Hả?”



“Gì cơ?” Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!Cố Tiểu Mạch vừa lên tiếng hỏi, cô đã bị Mộ Bắc Ngật ôm eo, cả người cô nhào vào lòng Mộ Bắc Ngật.



Cố Tiểu Mạch bất ngờ hét lên một tiếng, khuôn mặt hiện lên sự hoảng hốt, Mộ Bắc Ngật sắc mặt khó coi ôm Cố Tiểu Mạch đi đến ghế phụ lái, bước đi rất nhanh.



Cô đã nghĩ đến việc đánh Mộ Bắc Ngật hoặc chân tay đạp loạn xạ nhưng lúc nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của Mộ Bắc Ngật, cô không nỡ làm như thế.



Mặc dù cô che giấu cảm xúc rất tốt, từ đầu đến cuối đều duy trì khuôn mặt lạnh lùng nhưng cuối cùng vẫn không chống cự lại.



Mộ Bắc Ngật một tay mở cửa xe một tay nhét Cố Tiểu Mạch vào bên trong xe, cảnh tượng này đã lọt vào mắt Nam Thần An đang đứng trên tầng.



“Một lần không chết không có nghĩa… sau này sẽ không, hai người không thể dây dưa với nhau nữa.” Khuôn mặt u ám, Nam Thần An nhếch miệng cười mỉa mai, lửa giận trong mắt đã bị dập tắt.



Cố Tiểu Mạch bị nhét vào xe, khuôn mặt tức giận, Mộ Bắc Ngật nghiêng người về phía trước, lần này Cố Tiểu Mạch đã có sự đề phòng, cô ngả người về phía sau, nhìn anh đầy cảnh giác.



Cuối cùng cũng có biểu cảm khác rồi.



Mộ Bắc Ngật nhếch miệng cười, dịu dàng nói: “Chưa thắt dây an toàn.”



Biết được là mình nghĩ nhiều, Cố Tiểu Mạch lập tức cụp mắt xuống, che đi ánh mắt buồn bực, cô cúi đầu nói: “Tôi tự thắt.”



Mộ Bắc Ngật không làm khó cô, anh đóng cửa xe rồi đi sang bên ghế lái.



Thật ra Cố Tiểu Mạch rất muốn hỏi một câu, người bệnh có thể lái xe? Nhỡ hai người đều chết ở trên xe thì sao?



Cô liếc nhìn khuôn mặt nghiêm nghị của Mộ Bắc Ngật, cố gắng đè suy nghĩ này xuống.



“Muốn nói gì?”



Mặc dù Mộ Bắc Ngật không quay đầu nhìn cô nhưng anh có thể cảm nhận được tất cả, anh lên tiếng hỏi.



Câu nói của Mộ Bắc Ngật khiến Cố Tiểu Mạch kinh ngạc, cô suýt nữa thì quên, cô với anh đang xem ai nhẫn tâm hơn cơ mà, cô với anh giống như con thỏ trắng và con sói xám, không có cơ hội lật ngược tình thế.



Lúc này không bộc lộ cảm xúc của mình là cách chính xác nhất!



Cố Tiểu Mạch mím môi, không trả lời câu hỏi của anh: “Dẫu sao cũng không phải là nhớ anh.”



“Tôi không nói… cô nhớ tôi.” Ánh mắt Mộ Bắc Ngật bỗng trở nên vui vẻ, giọng nói có chút trêu đùa.



Anh đang lái xe, nghiêng đầu nhìn cô cười cười, Cố Tiểu Mạch lại một lần nữa trúng kế của anh.



Cô cắn đôi môi hồng hào của mình, khuôn mặt thẹn quá hóa giận, sau đó nhìn thẳng về phía trước: “Tôi thật sự không nhớ anh.”



Mộ Bắc Ngật thấy cô bực bội nên không trêu cô nữa, thu lại ánh mắt trêu chọc, anh chăm chú lái xe.



Chiếc xe lăn trên đường, lúc này Cố Tiểu Mạch mới có tâm trạng để suy nghĩ, hình như Mộ Bắc Ngật đổi một chiếc xe khác rồi, không giống với chiếc xe trước đây.



Thảm ở chỗ ghế phụ lái cũng không có dấu gót giày cao gót của Cố Lan Tâm, thậm chí trong xe cũng không có mùi nước hoa Estée Lauder mà Cố Lan Tâm thích nhất, Cố Tiểu Mạch không biết có phải là phụ nữ rất nhạy cảm không, tóm lại, lúc cô có suy nghĩ này cô bỗng cảm thấy mình có chút hèn hạ, cô cười mỉa mai chính mình.



Nguy hiểm sắp đến.



Mộ Bắc Ngật nhìn về phía trước, bỗng nhiên trước mặt xuất hiện một chiếc xe tải giống như đêm mưa đó, chiếc xe lao về phía xe của Mộ Bắc Ngật.



Ánh mắt Mộ Bắc Ngật hiện lên sự nguy hiểm, anh lập tức nghiêm mặt lại, anh chỉ kịp nói một câu: “Nắm chặt!”



Cố Tiểu Mạch chưa kịp phản ứng đã nhìn thấy Mộ Bắc Ngật vặn vô lăng, đạp chân phanh, trước khi chiếc xe tải lao về phía họ thì anh đã đi sang một hướng khác.



Trên đường không thể không mở đèn chỗ chuyển hướng đường nếu không những chiếc xe trên đường sẽ đâm vào nhau, Mộ Bắc Ngật rẽ sang chỗ lan can bảo vệ, chiếc xe tải lướt qua xe của Mộ Bắc Ngật, mất kiểm soát đâm vào một chiếc xe phía sau không kịp tránh đi chỗ khác.



Cố Tiểu Mạch mở to mắt, bộ dạng kinh ngạc và sợ hãi, cô nhào sang bên cạnh, tay cô đập vào cánh tay của Mộ Bắc Ngật.



Còn Mộ Bắc Ngật, anh không kịp bảo vệ đầu của mình, gáy đập vào cửa xe, cơn đau ập đến khiến Mộ Bắc Ngật rên một tiếng, vết thương ở đầu phát tác, đầu óc choáng váng, máu tươi chảy ra.



Sau đó nghe thấy một âm thanh rất lớn đằng sau, lửa cháy bùng bùng.



Cố Tiểu Mạch ngoái đầu nhìn một cái, đôi mắt đẫm lệ đã nhòa đi chỉ thấy phía trước có lửa, Mộ Bắc Ngật bị thương nặng hơn nhưng lúc này anh lại khó khăn giơ tay lên che mắt Cố Tiểu Mạch lại, “Đừng nhìn.”



Cố Tiểu Mạch ngoài gân cốt đau nhức ra thì không bị thương ngoài da, ngược lại là Mộ Bắc Ngật, tay anh che trước mắt cô, cô nhìn rõ tay anh đang run lẩy bẩy.



Cố Tiểu Mạch hết sức kinh ngạc, không quan tâm bên tai truyền đến tiếng gào thét, tiếng còi xe cảnh sát từ xa lại gần và tiếng hỗn loạn xung quanh, cô chau mày, đẩy tay đang che mắt mình của Mộ Bắc Ngật ra.



Lọt vào mắt cô là khuôn mặt trắng bệch tái mét của Mộ Bắc Ngật, máu me bê bết, đôi mắt muốn nhắm lại, hình như anh chẳng còn chút sức lực nào cả.



Lúc này Cố Tiểu Mạch mới thật sự lo lắng, cô vội vàng lên tiếng: “Mộ Bắc Ngật, anh cảm thấy chỗ nào khó chịu? Tôi gọi xe cấp cứu ngay đây!”



Mộ Bắc Ngật ngả đầu vào ghế, bị cô nắm chặt tay, anh có thể cảm nhận được hơi ấm từ tay cô truyền sang, cũng không tệ!



Mặc dù hai người đang chiến tranh lạnh nhưng tình huống khẩn cấp, làm sao Cố Tiểu Mạch có thể vô tình đến mức lấy mạng sống của Mộ Bắc Ngật ra làm trò đùa.



Cô không buông tay anh ra, một tay tìm điện thoại.



Đúng lúc Dịch Bách gọi điện đến, mùi khói đằng sau càng lúc càng khó chịu, đôi mắt nhòe đi, Cố Tiểu Mạch cố gắng nhìn đầu xe bị đập vào ở trước mặt mình, cô có dự cảm không lành!



Cô vội vàng nghe điện thoại, giọng nói gấp gáp: “Dịch Bách, mau đến đây, Mộ Bắc Ngật bị thương rồi!”



Từ trong điện thoại Dịch Bách có thể nghe thấy giọng nói lo lắng run rẩy của Cố Tiểu Mạch, cậu ta nôn nóng, thốt ra một câu, “Bảo vệ Tổng giám đốc Mộ!” sau đó tắt điện thoại, lao ra ngoài.



Cố Tiểu Mạch nín thở không ngửi mùi xăng dầu, cô cố gắng kéo Mộ Bắc Ngật ra khỏi ghế lái mới phát hiện ra người anh cũng đang chảy máu.



Rốt cuộc… là có chuyện gì? Tại sao lại bị thương nặng như thế?



Cảnh sát nhanh chóng đến hiện trường, nhìn thấy ba chiếc xe đâm nhau, chiếc nào cũng tan tành.



Thời tiết âm u, đúng lúc xế chiều, màn đêm dần buông xuống.



Đập vào mắt một chú cảnh sát là cảnh tượng Cố Tiểu Mạch đang ngồi bệt dưới đất ôm Mộ Bắc Ngật, người phụ nữ chỉ lộ ra nửa khuôn mặt nhưng có thể thấy cô rất lo lắng và đau đớn khiến người ta có cảm giác cổ họng như bị ai đó bóp chặt không thể nào thở được.



Cố Tiểu Mạch đúng là rất lo lắng, cô muốn nới rộng khoảng cách giữa cô và anh, không liên lạc nữa, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ sẽ để Mộ Bắc Ngật chết, chưa bao giờ!



Cô ôm đầu của Mộ Bắc Ngật, lo lắng đến mức toát mồ hôi, bàn tay cô đẫm máu của Mộ Bắc Ngật, nhưng cô không quan tâm, cô cúi đầu nhìn khuôn mặt trắng bệch của Mộ Bắc Ngật, “Đừng ngủ! Đừng ngủ!”



“Cô đang lo lắng cho tôi?”



Mộ Bắc Ngật vẫn còn chút tỉnh táo, nghe xong anh mở mắt ra, đôi mắt long lanh nhìn Cố Tiểu Mạch, môi mỏng mấp máy.



“Đến lúc này rồi mà anh vẫn còn đùa được sao?”



Người toàn là máu kia kia!



Bỗng nhiên tiếng sấm vang dội khắp trời, đêm nay chắc sẽ có một trận mưa lớn!



Tài xe xe tải bị thương rất nặng, tim ngừng đập vài lần, hiện trường hỗn loạn khiến Cố Tiểu Mạch cảm thấy như thần chết sắp đến, nhất là khi nhìn khuôn mặt đẫm máu của Mộ Bắc Ngật, cơ thể cô run cầm cập, tất cả những ác mộng cô từng gặp phải bỗng nhiên hiện lên…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK