Trong phòng yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim khâu rơi xuống đất, sắc mặt của Mộ Bắc Ngật trở nên trắng bệch, đến cả bác sĩ cũng không thể biết được cụ thể là khi nào thì Mộ Bắc Ngật mới tỉnh lại.
Tuy nhiên, ý chí được sống của Mộ Bắc Ngật rất mạnh mẽ, trong lòng anh ấy vẫn luôn cố chấp vì vẫn chưa tìm được Mộ Bắc Ngật, vậy nên làm sao mà anh ấy có thể bỏ mặc cô mà tiếp tục nằm ở đây được!
Bóng dáng của Cố Tiểu Mạch cứ đi quanh quẩn trong tâm trí anh, chuyện chiếc xe bị mất kiểm soát làm cho Mộ Bắc Ngật có một dự cảm không lành, nếu anh không kịp cứu cô thì có thể cô sẽ bị chìm đắm vào sự khó khăn tận cùng.
“A!”
Mộ Bắc Ngật hét lên một tiếng, mặt mũi nhăn lại cau có.
Những khớp xương mảnh khảnh nắm chặt tấm chăn, những đường gân xanh trên mu bàn tay cũng đều nổi lên thấy rõ, Mộ Bắc Ngật dần dần bóp chặt tay, ý thức hỗn loạn đang cố gắng vượt ra trở ngại, cố gắng tỉnh lại.
Mộ Bắc Ngật chầm chậm mở mắt, khuôn mặt tự cao mà trang nhã chợt tái nhợt đến không còn một giọt máu, anh chán nản mình lên trần nhà.
Âm thanh của ống truyền dịch, mùi của thuốc khử trùng, anh đã nhanh chóng nhận ra lúc này mình đang ở đâu.
Mộ Bắc Ngật khẽ cử động thân người, thì liền cảm thấy chân mình đau nhói đến tận tim gan, cảm giác rõ ràng và quyết liệt này khiến anh không thể xem nhẹ.
Mộ Bắc Ngật chửi rủa một tiếng, người y tá ở bên ngoài đi ngang qua thì cảm giác được những động tĩnh trong phòng bệnh của Mộ Bắc Ngật, y tá nhìn qua cửa sổ thì liền nhìn thấy Mộ Bắc Ngật đã tỉnh lại!
Suốt ba ngày trời anh đã luôn ép buộc bản thân phải tỉnh lại.
Đôi mắt không nhìn thấy đáy của anh như chứa đựng sự nguy hiểm và lạnh lùng, y tá hốt hoảng lập tức thông báo tin tốt này cho bác sĩ.
Cố Lan Tâm vừa xử lý xong vết thương thì liền nghe tin Mộ Bắc Ngật đã tỉnh lại, bất chợt cô ta cảm thấy vui vẻ đến mức cảm nhận được giống như có pháo hoa đang nổ trong đầu của mình vậy, cô ta nôn nóng bước xuống giường rồi lao ra ngoài.
Khi Cố Lan Tâm xông đến phòng bệnh của Mộ Bắc Ngật thì Mộ Bắc Ngật đã được y tá đỡ dậy và ngồi tựa lưng vào thành giường.
Cố Lan Tâm vừa xông vào phòng thì đã đối diện với khuôn mặt lãnh đạm và tuấn tú của Mộ Bắc Ngật thì đôi mắt của cô đã dần ngấn lệ, cô ta lảo đảo đi về phía Mộ Bắc Ngật.
“Bắc Ngật, anh tỉnh lại rồi sao? Tối quá rồi, tốt quá rồi.”
Cố Lan Tâm vui vẻ vô cùng nhưng cũng không quên để vết thương có thể tự nhiên nhất bày trước mắt Mộ Bắc Ngật.
Không ngoài dự tính, vết thương đó quả nhiên đã làm Mộ Bắc Ngật chú ý đến.
Anh hơi nhíu mày, một lúc lâu sau mới mở lời, giọng nói có chút khàn: “Sao vậy?”
Cố Lan Tâm cúi đầu nhìn theo ánh mắt của anh thì liền cắn đôi môi nhợt nhạt rồi cúi mặt xuống không nói lên lời.
Cô y tá đứng bên cạnh đã chứng kiến toàn bộ quá trình ban nãy.
Cô y tá lập tức đứng về phía Cố Lan Tâm, hai mặt nói: “Giám đốc Mộ, anh không biết khi nãy em gái của cô Cố đã đến Bệnh viện làm loạn một trận, bệnh nhân nhỏ tuổi mặc dù đã mất tích, chúng tôi cũng rất cảm thất thương cảm, nhưng cũng không thể trút giận lên cô Cố chứ, cô ấy còn dùng dao làm cô Cố bị thương, rồi còn đẩy cô Cố lăn xuống cầu thang!”
Cô y tá không hài lòng phàn nàn, vốn cho rằng Mộ Bắc Ngật sẽ thương Cố Lan Tâm nhưng không ngờ ánh mắt Mộ Bắc Ngật bỗng tối sầm lại, cảm xúc trào dâng… “Cái gì? Cố Tiểu Mạch? Cô ấy cũng đến bệnh viện?”
Mộ Bắc Ngật bỗng nhiên hét lên.
Cô y ta vẫn chưa nghe ra ẩn ý trong lời nói của Mộ Bắc Ngật, khéo léo dẫn dắt: “Đúng thế, cô ta bắt nạt cô Cố…”
“Cô ấy đang ở đâu?”
Mộ Bắc Ngật hoàn toàn không quan tâm vết thương của Cố Lan Tâm, trực tiếp lên tiếng ngắt lời cô y tá, trầm giọng hỏi.
Tiếng quát hỏi một cách bất ngờ khiến cô y tá đang lẩm bẩm một mình sợ chết khiếp, cô ta đứng bên cạnh im như thóc.
Cố Lan Tâm nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Mộ Bắc Ngật, ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, cô ta đi đến đỡ Mộ Bắc Ngật, “Bắc Ngật, anh đừng kích động quá, hôm nay Tiểu Mạch nó điên rồi, mới…”
Mộ Bắc Ngật lạnh lùng liếc nhìn Cố Lan Tâm, khuôn mặt cực kỳ lạnh lẽo, lên tiếng châm biếm, “Lan Tâm, cô ấy điên rồi? Tại sao cô ấy lại điên, lý do này anh nghĩ là em biết, tất cả những gì ông nội làm, em chắc chắc rằng em không hề tham gia sao? Cố Lan Tâm, anh cho em cơ hội thành thật, bây giờ chính em đã vứt bỏ cơ hội đó!”