Chỉ còn hai phút nữa buổi tiệc bắt đầu thì Mộ Bắc Ngật mới đến.
Dịch Bách nhanh chóng xuống xe mở cửa, Mộ Bắc Ngật lạnh lùng xuống xe, không nhanh không chậm bước vào bên trong.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Lúc anh đi vào hội trường, vừa đúng lúc hội trước tắt điện, thay vào đó là đèn nhấp nháy nhiều màu sắc, có chút lóa mắt, nhìn không rõ người trong hội trường.
Mộ Bắc Ngật không hứng thú với điều này, sau khi ngồi xuống, anh tùy ý uống một ly rượu bên cạnh.
Buổi tiệc chính thức bắt đầu, Tổng giám đốc Lâm mặc đồ vest, cái đầu to tai to cùng với cái bụng bia như thế đang có thai đập vào mắt người khác, đây không chỉ là một bữa tiệc tìm nhà đầu tư mà còn là tìm vợ bat Cố Chấn Hải liếc nhìn Cố Tiểu Mạch ăn mặc trang điểm xinh đẹp đang ngồi bên cạnh, với tính cách của Tổng giám đốc Lâm, chắc chắn sẽ để mắt đến Cố Tiểu Mạch.
Tổng giám đốc Lâm ở trên nói, Cố Tiểu Mạch ngồi ở dưới nghe, lặng lẽ đếm từng giây từng phút trôi qua, bỗng nhiên cô nhớ cục cưng Nám Nám của cô.
“Được, hôm nay tôi nói đến đây thôi, tiếp theo mời mọi người ăn uống no say, chơi hết mình nhé!”
Tổng giám đốc Lâm nói xong, từ từ đi xuống.
Mọi người bắt đầu tự do giao tiếp, Tổng giám đốc Lâm uống một ngụm nước, thở hổn hển, Cố Tiểu Mạch đang ngồi yên tại chỗ, bỗng bị Cố Chấn Hải túm lấy tay đứng dậy.
Cánh tay phải của cô vẫn còn đau, bị Cố Chấn Hải túm vào, cô đau đến mức nghiến răng nghiến lợi, trong lòng phẫn nộ nghĩ, Cố Chấn Hải chắc chắn là cố tình!
Cô lảo đảo đi phía sau Cố Chấn Hải đến trước mặt Tổng giám đốc Lâm, Cố Chấn Hải chủ động giơ tay ra, cười nịnh hót, “Tổng giám đốc Lâm, nghe danh ông đã lâu, hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt, à, tôi xin tự giới thiệu, tôi là Cố Chấn Hải, Tổng giám đốc tập đoàn Cố Thị”
“Ừ” Tống giám đốc Lâm không quan tâm cho lắm, hững hờ đáp lại một tiếng.
Nhìn thấy Cố Chấn Hải bị người khác bỏ lơ, Cố Tiểu Mạch cười thầm trong lòng, vậy mà Cố Chấn Hải vẫn không từ bỏ, ông ta nắm tay.
Cố Tiểu Mạch kéo lên phía trước, “Tổng giám đốc Lâm à, đây là con gái của tôi, hôm nay tôi thật lòng muốn giới thiệu con bé với ông”
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Cố Tiểu Mạch bất ngờ bị Cố Chấn Hải kéo lên phía trước, may mà cô còn đứng vững nếu không đã nhào vào lòng Tổng giám đốc Lâm rồi, cô hơi cúi người, bộ ngực ẩn ẩn hiện hiện.
Tổng giám đốc Lâm nhìn thấy, ông ta sững sờ, liếm đôi môi khô của mình, ánh mắt nhìn Cố Tiểu Mạch có chút yêu thích.
Cố Chấn Hải chăm chú quan sát biểu cảm của Tổng giám đốc Lâm, ông ta lên tiếng, “Tổng giám đốc Lâm, chỉ bằng chúng ta nói chuyện một chút, tôi đưa con gái đến để nói chuyện với Tổng giám đốc Lâm”
Ẩn ý của câu này còn chưa rõ ràng sao? Tổng giám đốc Lâm lập tức hiểu ra, “Được, chúng ta đến phòng khách nói chuyện”
Người phụ nữ trước mặt khiến Tổng giám đốc Lâm rất thích thú, đơn thuần, trang điểm lên thì xinh đẹp, xinh đẹp hơn rất nhiều những cô gái mà chỉ dựa vào son phấn.
Cố Tiểu Mạch chỉnh lại bộ đồ của mình, không thể không đi theo Cố Chấn Hải.
Đối với sự náo nhiệt và xa hoa xung quanh, mọi người đụng chén giao lưu, nói chuyện vui vẻ thì Mộ Bắc Ngật lại cực kỳ lạnh lùng, anh vắt chéo chân ngồi ở đó, bên cạnh không có cô gái nào cả, tay cầm ly rượu.
Anh đã uống hết nửa ly, ánh mắt nhìn về phía trước, lúc Tổng giám đốc Lâm và Cố Chấn Hải rời đi đều thu hút ánh mắt của mọi người, mọi người đều bàn luận sôi nổi người phụ nữ đi theo sau có phải đã được giới thiệu xong rồi không.
Sắc mặt Mộ Bắc Ngật không thay đổi, anh liếc nhìn một cái, nhưng khi nhìn thấy bóng lưng của người phụ nữ, anh sững sờ, bàn tay nằm chặt lấy ly rượu.
Bóng lưng của người phụ nữ này hình như là… Cố Tiểu Mạch.
Nhưng không phải cô đi cùng với Nam Thần An rồi sao?
Cố Tiểu Mạch cẩn thận nâng váy đi về phía trước, Tổng giám đốc Lâm cố tình đi phía sau cô, đồng thời lúc Cố Tiểu Mạch đi xuống cầu thang ông ta đưa tay ôm lấy eo cô.
Bộ lễ phục Cố Tiểu Mạch mặc có hơi lộ liễu, thấy bàn tay của Tổng giám đốc Lâm ôm lấy eo người phụ nữ, sắc mặt Mộ Bắc Ngật chợt lạnh đi.
Rốt cuộc có phải Cố Tiểu Mạch không?
Mộ Bắc Ngật không có tâm trạng uống rượu nữa, anh lập tức đứng lên, những người khác đã sớm nhìn thấy Mộ Bắc Ngật ngồi một mình ở đó, nhưng trên người anh tỏa ra khí lạnh khiến mọi người không dám đến nói chuyện.