“Cố Tiểu Mạch, thứ hai, đi làm!”
Mộ Bắc Ngật lạnh lùng liếc nhìn Cố Tiểu Mạch, trầm giọng căn dặn, không dễ dàng để phản kháng.
“Tiểu Mạch đã chuẩn bị xin nghỉ việc rồi, giám đốc Mộ, tiền vi phạm hợp đồng sẽ được giao đủ, nếu cảm thấy không đủ thì có thể gấp đôi lên cũng được, tôi không hi vọng anh làm khó Tiểu Mạch.” Nam Thần An dứt khoát rào trước mọi chuyện, chằm chằm nhìn Mộ Bắc Ngật.
Tiếp đến sắc mặt của Mộ Bắc Ngật liền trùng xuống, luồng không khí xung quang dường như đứng yên trong chốc lát vậy, bầu khí đã kết thành băng.
“Giám đốc Nam có phải là tiền nhiều quá không có chỗ để đúng không? Chi bằng hãy tham gia nhiều hoạt động từ thiện hơn một chút để còn tích đức cho bản thân nữa, chuyện giữa tôi và Cố Tiểu Mạch cũng không đến lượt giám đốc Nam can thiệp vào, Cố Tiểu Mạch, cô tốt nhất là nên nhớ lấy.”
Anh lạnh lùng buông một câu, anh đã tức giận quá rồi, Cố Tiểu Mạch gần anh như vậy nên có thể cảm nhận được rõ ràng sự tức giận của anh.
Không hiểu tại sao, có một khoảnh khắc, Cố Tiểu Mạch lại muốn đi dỗ dành anh.
Nhưng Mộ Bắc Ngật đã tức giận tránh xa cô rồi bất chợt quay người đi ra khỏi phòng bệnh, Nam Thần An với ánh mắt lạnh lùng nên cô không thể nhận ra được cảm xúc của anh ta, anh ta chưa kịp nói lời an ủi Cố Tiểu Mạch thì đã bị Nám Nám đề nghị đưa cô bé đến nhà trẻ.
Trong phòng bệnh cuối cùng cũng yên lặng trở lại, Cố Tiểu Mạch giống như người mất hồn, nhìn vào chân mình rất lâu, trong dòng suy nghĩ của cô lại không ngừng tua lại đoạn thời gian mà Mộ Bắc Ngật đã lau chân cho mình.
Cô vừa tiễn một vị khách rời khỏi thì phía sau lại có một vị khách khác tiến vào, hơn nữa lại là người mà cô không muốn gặp nhất.
Cùng mặc bộ quần áo bệnh nhân, cùng là dáng vẻ gầy guộc yếu đuối, khi Cố Lan Tâm xuất hiện ở cửa phòng bệnh của Cố Tiểu Mạch thì trong mắt của cô ra đã tràn đầy sự hận thù.
Cố Tiểu Mcạch tựa lưng ngồi trên giường, đôi mắt lạnh lùng liếc nhìn cô ta, cô không muốn dây dưa nên đã nhanh chóng nói: “Đến đây làm gì?”
“Cố Tiểu Mạch, tao biết mày vẫn luôn có bản lĩnh rất lớn, nhưng lần này, tao sẽ không để cho mày có được Bắc Ngật đâu!”
Đến để tuyên chiến sao?
Nhưng rất tiếc Cố Tiểu Mạch lại không muốn chiến đấu, tiếp đó với sắc mặt điềm đạm nói, “Thế cơ à, vậy tôi chúc chị và anh ta sẽ hoà hợp trăm năm!”
Cô càng tỏ ra dáng vẻ không để tâm đến thì lại càng làm cho Cố Lan Tâm cảm thấy trái tim sụp đổ!
Miệng cô ta nói không cần, nhưng lại luôn xuất hiện bên cạnh Mộ Bắc Ngật!
Cố Tiểu Mạch nghĩ ngợi trong lòng, chỉ nhìn thất khuôn mặt của Cố Lan tâm tím tái xanh xao và đôi môi thì đang run rẩy.
Sau khi Cố Lan Tâm nguôi ngoai cơn giận thì lí trí cũng dần dần trở về, đôi mắt cô ta nhìn Có Tiểu Mạch cũng chuyền từ phẫn nộ sang bình tĩnh, khóe môi nhéch lên lạnh lùng cười, ánh mắt thì lại dịu dàng nhìn phần bụng của mình.
“Cố Tiểu Mạch, năm năm trước mày chơi bời với một người đàn ông, mày không có tư cách để bước vào nhà họ Có, nhà họ Mộ là một doanh nghiệp lớn của Thành Đô, mày căn bản là không thể gả vào đó được, nên cũng không nên ở đây tự chuốc khổ vào mình nữa.”
Lông mày Cố Tiểu Mạch nhéch lên, néu đến đây để cãi nhau thì có thể đổi những lời khác được không?
Cô từ đầu đã từng nói là cô muốn gả vào nhà họ Mộ hay chưa? Các trang khác lấy về nhiều làm nguồn mất người xem, mong cả nhà từ mai hãy cố gắng tìm nguồn lên đọc khích lệ nhóm mình lên nhiều mỗi ngày nhé!
Chưa bao giờ.
Nhưng nhìn dáng vẻ của Có Lan Tâm, đuôi lông mày khế run lên.
Chỉ thấy Có Lan Tâm xoa bụng của mình, tỏ vẻ mình là người thắng cuộc khoe khoang nói: “Tôi đã mang thai đứa con của Bắc Ngật, Có Tiểu Mạch, cô tốt nhát là đừng nên tự chuốc khổ một cách vô vị như vậy.”
Cảm xúc đau đớn đã trôi qua từ sớm, lúc này không còn sự thát thần nữa mà đồng thời Có Lan Tâm lại tưởng rằng dùng đứa bé là có thể đánh lại được Có Tiểu Mạch, lại không hề phát hiện ra rằng sắc mặt của cô lại bình tĩnh vô cùng, đến một chút phản ứng cũng không có!
Không, chị ta không tin, dáng vẻ này của cô nhất định là giả!
Chỉ thấy Có Tiểu Mạch lạnh nhạt ngước mắt lên, “Đặc biệt đến để nói với tôi à? Cần tôi giương cờ vẫy hoa chúc mừng chị không?”
Có Tiểu Mạch càng nói thì lại càng thâm độc hơn.
Sắc mặt Có Lan Tâm chọt thay đổi, chị ta lại đang suy tính kế hoạch gì vậy, tóm lại, lần này Có Lan Tâm nhát định sẽ chặn kín con đường này trước, ánh mắt thay đổi, tiếp đó thì Có Lan Tâm liền nghiền răng nói: “Có Tiểu Mạch, xem ra sau khi mày trải qua chuyện này thì mày đã trưởng thành hơn rất nhiều rồi đáy, trong lòng có phải là đã chịu sự tổn thương nào lớn không, hay là cháu gái của tao đã phải chịu tổn thương rồi đả kích đến mày không?”
Quả nhiên, sau khi cô ta nói hết câu thì sắc mặt của Có Tiểu Mạch đã thay đi.
Cố Lan Tâm ma mãnh nhếch khóe môi, tiếp tục dạy dỗ khuyên bảo: “Nều muốn Nám Nám không phải chịu tổn thương thì tốt nhất là nên biết điều một chút, trong thời gian tao và Bắc Ngật kết hôn thì mày đừng có mà làm tao ngứa mắt, néu không thì…”
Câu nói phía sau Cố Lan Tâm chưa kịp nói ra thì ý uy hiếp đã trở nên rõ ràng.
Sắc mặt Có Tiểu Mạch chọt thay đổi, “Từ đâu nói rằng sẽ giúp tôi tìm cha của Nám Nám, đến cuối cùng tất cả những chuyện phát sinh sau khi phẫu thuật đều là những thứ mà chị nói là sẽ cho tôi một con đường lui?”
“Hơ, cũng khá thông minh đây, đây chẳng qua cũng chỉ là một sự cảnh cáo nhỏ mà thôi!”
Giọng nói của Có Lan Tâm bát chọt trở nên lạnh lẽo, đôi mắt sắc như dao, lạnh lùng phóng về phía Có Tiểu Mạch.
Bắt giác cơ thẻ Có Tiểu Mạch trở nên run rầy, ai cũng đều không thẻ làm hại đến Nám Nám của cô, liên tục chạm vào giới hạn của cô ấy như vậy, ngay sau đó, Có Tiểu Mạch đã hận thù nắm chặt tắm ga trải giường.