Mục lục
Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hôm nay cảm ơn tôi hai lần, tôi đã nói là tôi sẽ đòi lại.” Mộ Bắc Ngật với dáng vẻ thanh cao, trằm giọng nói.



Khi Mộ Bắc Ngật nói ra câu này, trong mắt anh ẩn chứa điều gì đó khó hiểu, Có Tiểu Mộ căn bản là không muốn tìm hiểu, cô và anh cũng chỉ liên lụy với nhau lần này thôi.



Nhưng…



Phần vai trên chiếc áo của Mộ Bắc Ngật có chút nhăn, có vẻ không chỉnh tề, cô đứng sang một bên xem xét, nếu không nhắc nhở thì chút nữa hình tượng sẽ không đẹp.



Nếu cô nói ra lời nhắc nhở thì anh nhát định là sẽ kêu cô chỉnh lại giúp anh ta.



Nếu đã lộn xộn như vậy thì Có Tiểu Mạch đã trực tiếp bỏ qua các bước trung gian và nhẹ nhàng đi đến chủ động đứng trước mặt Mộ Bắc Ngật, lúc này cô đang đeo một đôi giày đề thấp nên mới đứng đến vai của Mộ Bắc Ngật.



Mộ Bắc Ngật bình tĩnh nhìn Có Tiểu Mạch từng chút tiền lại gần mình, khuôn mặt luôn nghiêm túc của anh lúc này lại tràn đầy vui vẻ, ánh sáng xuyên qua những tán cây lốm đốm chiếu vào hai người họ, tràn đầy âm áp.



Có Tiểu Mạch từ từ đưa tay ra đề chỉnh sửa nếp gắp đang nhăn trên quần áo cho Mộ Bắc Ngật, “Coi như lời cảm ơn.”



Trái lại còn là một người phụ nữ thông minh.



Mộ Bắc Ngật cười như không cười nói, “Cố Tiểu Mạch, ai đã nói với cô rằng đây là lời cảm ơn mà tôi muốn?”



“Vậy thì anh muốn gì … hả!”



Lúc này Có Tiểu Mạch tình cờ ngắng đầu lên nhìn anh, ánh mặt trời chiều xuống khuôn mặt của Có Tiểu Mạch, làm cho gương mặt nhỏ bé vô hồn của cô cuối cùng cũng trở nên sống động, đôi đồng tử xám cũng trở nên có sức sống hơn.



Trong một khoảnh khắc, yết hầu của Mộ Bắc Ngật khẽ ngừng lại, anh dứt khoát sẽ đòi lại ngay bây giờ!



Sau một nụ hôn sâu kéo dài hơn 10 giây, Mộ Bắc Ngật buông Có Tiểu Mạch ra, Có Tiểu Mạch kinh ngạc vô cùng, giờ anh càng ngày càng không còn biết xấu hổ, Thậm chí anh còn không cần xem địa điểm mà….đã hôn cô một cách công khai như vậy!



Môi của Mộ Bắc Ngật còn dính vét son của Có Tiểu Mạch, còn có vài dáu vét hoa mắt, Có Tiểu Mạch cắn chặt môi, tức giận nói: “Công bằng rồi!”



“Chờ đã.” Nhìn thấy Có Tiểu Mạch xoay người rời đi, Mộ Bắc Ngật thong thả gọi.



Cô không dừng bước, Mộ Bắc Ngật cũng không quan tâm mà thờ ơ nói: “Còn một lần nữa, Có Tiểu Mạch, đừng hòng chơi xấu.”



Có Tiểu Mạch chạy đến tận tòa nhà dạy học, đi tìm thấy phòng vệ sinh ở hành lang tầng một, nhưng nó đã bị ai đó dùng rồi, trên có một tắm biển “cắm vào” được dán ở cửa.



Có Tiểu Mạch chỉ đành đi lên tằng hai, Khi đó, lễ khai giảng đã bắt đầu, thường là bài phát biểu ba hoa chích chòe của hiệu trưởng.



Có Tiểu Mạch bước lên hành lang trên tằng hai, nơi có camera đang quay cảnh những đứa trẻ ở hậu trường, Có Tiểu Mạch chưa kịp đi đến phòng vệ sinh thì đã nghe thầy một tiếng hét!



Một đứa trẻ trong đó hét lên: “Ngắt đi rồi, bạn ấy … sao lại ngã xuống rồi? Mặt bạn ấy đỏ quá.”



Không biết tại sao, nhịp tim của Có Tiểu Mạch bị lệch một nhịp, kinh hãi nhìn về phía phòng thay đồ và thì thầm, “Nám Nám!”



Có Tiểu mạch ngay lập tức chạy đến phòng thay đồ, có rất nhiều người trong phòng thay đồ, chuyên gia trang điểm, giáo viên và một nhóm trẻ con. Trên bàn có một bữa sáng đây đủ chát dinh dưỡng. Nám Nám vừa ăn sáng xong không lâu thì cơ thể bắt đầu cảm thấy khó chịu!



Đúng lúc này, Cố Tiểu Mạch lao vào phòng thay đồ, ngay sau đó hình ảnh đập vào mắt cô là Nám Nám đang nằm trên sàn nhà!



Cô kinh hãi mặt tái nhọt, “Nám Nám!”



Có Tiểu Mạch lập tức chạy xuyên qua đám người, khom người bề Nám Nám lên, ôm cô bé vào trong lòng, bước nhanh đến chiếc giường nhỏ đang ở bên cạnh, hiện trường rơi vào hỗn loạn, ngay cả giáo viên cũng có chút bát lực!



Chỉ thấy người phụ nữ lạ mặt này đang đặt Nám Nám lên giường, đôi tay thuần thục án lông mày, thái dương, ấm áp gọi: “Nám Nám, Nám Nám, là mẹ, tỉnh lại nhìn mẹ đi.”



Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nám Nám đỏ bừng bừng, cô bé khó chịu ôm ngực, trên người còn đang mặc một bộ váy múa ba lê, trông thật xinh đẹp, tựa như thiên thần giáng thé.



Sau đó, thiên thần không thẻ thực hiện các bước nhảy của mình để có thể biểu diễn một cách bùng nỏ trên sân khấu.



“Mẹ ơi … con rất … khó chịu.”



Có Tiểu Mạch ngồi xuống mép giường, không ngừng nói lời dỗ dành: “Đừng sợ, Nám Nám của mẹ đừng sợ, không sao đâu, mẹ sẽ luôn ở bên con.”



Cô nhanh chóng đưa ra các biện pháp sơ cứu cho Nám Nám, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt của Nám Nám dần trở nên tồi tệ thì Có Tiểu Mạch liền đứng bật dậy, hai mắt mở to, có chút đáng sợ.a

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK