Nhân viên nhìn thấy chai rượu đã hết, có ý định khuyên nhủ, cậu ta nói, “Tổng giám đốc Mộ, không còn sớm nữa, chỉ bằng lần sau anh lại đến?”
“Làm sao? Không muốn kiếm tiền nữa sao?”
“Không phải ạ, anh uống say rồi ạ” Say rồi sao? Vậy thì có thể danh chính ngôn thuận gọi Cố Tiểu Mạch đến đây rồi.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
“Đúng là say thật rồi, xem cuộc gọi gần đây nhất, gọi cô ấy đến đây đón tôi” Nhân viên nhìn Mộ Bắc Ngật lắc lư ly rượu, vội vàng cầm điện thoại của Mộ Bắc Ngật lên, đi đến chỗ khác, bấm gọi số điện thoại liên lạc gân đây nhất.
Lúc Cố Tiểu Mạch nhận được điện thoại của Mộ Bắc Ngật, cô nhíu mày, sau khi biết số điện thoại đó không phải của Dịch Bách, Cố Tiểu Mạch cảm thấy rất khó chịu.
Nhưng… cuối cùng vẫn nghe máy.
“Alo, có việc gì?”
“Xin chào, là cô Cố ạ, Tổng giám đốc Mộ uống say ở chỗ chúng tôi, cô có thể đến đón anh ấy về không ạ?”
“Anh tay say rượu? Anh ra uống nghìn cốc cũng không say đó”
“Lần này say thật rồi ạ, tôi không cản được anh ấy, cô Cố mau đến đây đi ạ” Nhân viên nói rất nhanh, nói địa chỉ xong liền tắt điện thoại.
Đầu dây bên kia Cố Tiểu Mạch “haiz” vài tiếng, cô có chút chán nản, uống say rồi sao lại gọi cô?
Chẳng lẽ bọn họ là bạn rượu của nhau sao?
Cố Tiểu Mạch tức giận vứt điện thoại lên bàn, vốn định ặc kệ, nhưng vẫn không nhẫn tâm, Cố Tiểu Mạch liếc nhìn Nám Nám đang say giấc nồng, nhẹ nhàng lấy áo khoác rồi rời khỏi căn hộ Lúc Cố Tiểu Mạch đến quán bar, Mộ Bắc Ngật lại uống thêm không ít rượu, sắc mặt tối sầm, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi xuống đất.
Không biết tại sao, Cố Tiểu Mạch đứng ở cửa, bóng lưng của Mộ Bắc Ngật khiến Cố Tiểu Mạch cảm thấy anh có chút cô độc.
Cố Tiểu Mạch từ từ bình tĩnh lại, sau khi nhìn đi nhìn lại xung quanh cô mới bước đến bên cạnh Mộ Bắc Ngật.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Aaa… nồng nặc mùi rượu.
Sắc mặt của Cố Tiểu Mạch có chút khó coi, cô cướp đi ly rượu trong tay Mộ Bắc Ngật, “Uống rượu mạnh như thế, Mộ Bắc Ngật, anh đang hành hạ bản thân mình à?” Ly rượu bị cướp đi, anh thật sự say rồi, lúc Mộ Bắc Ngật nhìn Cố Tiểu Mạch, ánh mắt có chút vui sướng.
Cố Tiểu Mạch hỏi, “Tài xế đâu?”
“Đuổi anh ta đi rồi”
“Anh cố tình gọi tôi đến đón anh?” Cố Tiểu Mạch nheo mắt đầy nguy hiểm, bất giác đứng xa anh ra, cô ngửi mùi rượu này thôi cũng có chút lâng lâng.
Mộ Bắc Ngật với bộ dạng không biết gì, “Không phải tôi gọi điện thoại.”
“Bây giờ có về nhà không?”
“Nghe cô quyết định” Một câu nói đầy sức hấp dẫn.
Nhưng sau đó, Cố Tiểu Mạch cảm thấy hối hận mình đã thương hại anh ta mà đến đây đón anh ta, cả cơ thể cao lớn dựa vào người cô, cô phải chịu đựng một sức nặng quá lớn.
Cố Tiểu Mạch khó khăn lắm mới dìu được Mộ Bắc Ngật lên xe, đầu của anh áp sát cổ cô, vô tình cố tình hôn lên cổ cô khiến toàn thân cô run rẩy.
Cô tức giận hét lên, “Mộ Bắc Ngật, có tin tôi vứt anh ở đây không?
Mộ Bắc Ngật rất ngoan ngoãn, không hôn cô nữa, chỉ là cả người vẫn dựa lên người cô.
“Tại sao không gọi vợ sắp cưới của anh đến đón anh hả?
Cô ta nhất định rất muốn chăm sóc cho anh” Lúc Mộ Bắc Ngật say rượu, lời nói và cơ thể đều rất thành thật, anh từ từ nói ra bốn chữ, “Tôi chỉ cần cô” Mặt Cố Tiểu Mạch chợt nóng bừng, cô cố gắng đè nén làn sóng đang nhấp nhô trong lòng.
‘Vê đến nhà họ Mộ, Cố Tiểu Mạch vứt Mộ Bắc Ngật trong phòng ngủ, anh nằm trên giường, Cố Tiểu Mạch định buông tay ra rồi rời đi, nhưng thấy Mộ Bắc Ngật cô đơn một mình nằm ở đó, Cố Tiểu Mạch liên đi lấy khăn ấm lau mặt cho anh, đợi sau khi anh ngủ yên giấc rồi cô mới yên tâm rời đi.