Cô ta từ trong phòng ngủ bước ra, ông Mộ nhìn cô ta cười vui vẻ.
Cố Lan Tâm có thể nói tối qua không hề xảy ra chuyện gì không, Mộ Bắc Ngật không hề nhào vào người cô ta! Chẳng hề xảy ra chuyện gì cả!
Nhưng Cố Lan Tâm không cam tâm, cô ta sợ ông Mộ sẽ thất vọng về cô ta, cô ta chỉ có thể cười gượng, chào tạm biệt ông Mộ rồi nhanh chóng rời khỏi nhà cũ nhà họ Mộ.
Ra khỏi nhà họ Mộ, Cố Lan Tâm đứng yên tại chỗ, hai tay vo chặt thành nắm đấm, móng tay bấm vào da thịt ứa máu tươi!
Sự đau đớn khiến Cố Lan Tâm hoàn toàn tỉnh táo!
Cô ta lôi điện thoại ra, gọi điện cho người nào đó, “Đã tìm thấy người chưa?”
Thuộc hạ vội vàng đáp lại: “Tối nay sẽ đưa đến Kinh Đô, cô Cố, cô yên tâm đi.”
“Đưa đến nhà tôi, tôi muốn tận mắt thấy.” Cố Lan Tâm lạnh lùng lên tiếng, không có chút yếu ớt hay dịu dàng.
Chiếc xe đi đến bệnh viện, Cố Tiểu Mạch không đấu lại được Mộ Bắc Ngật nên chỉ có thể để mặc anh ôm cô đi vào bệnh viện, kiểu bế công chúa này, trước đây Cố Tiểu Mạch chưa từng được trải nghiệm nhưng lúc Mộ Bắc Ngật bế cô, cô không hề cảm thấy mất tự nhiên hay không thoải mái.
Đi trên hành lang bệnh viện, Mộ Bắc Ngật không hề để ý đến ánh mắt của mọi người, anh đi thẳng về phía trước.
Cố Tiểu Mạch tự thừa nhận rằng khả năng chịu đựng của mình không được như Mộ Bắc Ngật, nhưng Mộ Bắc Ngật dường như nhìn thấu mọi tâm tư của cô, Mộ Bắc Ngật lên tiếng, “Nếu ngại… có thể vùi đầu vào lòng tôi.”
Cố Tiểu Mạch hết lần này đến lần khác bị những câu nói tán tỉnh của Mộ Bắc Ngật làm đỏ mặt, mới đầu cô còn nghĩ mình có thể chiếm được ưu thế nhưng bây giờ, cô phát hiện mình không chống đỡ nổi Mộ Bắc Ngật, cô thất bại hoàn toàn.
Cố Tiểu Mạch cắn chặt răng, cũng chỉ là bị người khác nhìn thấy thôi mà, không phải sao?
Dù sao mọi người cũng không biết cô, có nhìn thấy cũng chẳng sao cả, nhưng nếu để anh Nam nhìn thấy thì thật là thê thảm.
Nam Thần An một tay đút vào túi quần, anh ta đang muốn đi ra ngoài tìm Cố Tiểu Mạch, nhưng mới đi được vài bước đã nhìn thấy Mộ Bắc Ngật bế Cố Tiểu Mạch đi vào, sắc mặt vui vẻ bế cô đi đến phòng bệnh.
Cố Tiểu Mạch cảm thấy rất lúng túng khi Nam Thần An nhìn thấy cảnh tượng đó, nhất là khi đôi mắt long lanh của anh ta nhìn chằm chằm cô khiến Cố Tiểu Mạch chợt nhớ đến, thời gian trước cô còn thề với anh Nam rằng cô sẽ không thích Mộ Bắc Ngật, kết quả bây giờ lại dính lấy anh… Bàn tay ôm Cố Tiểu Mạch bỗng véo nhẹ một cái, hoàn toàn không có ý định đặt cô xuống.
“Tiểu Mạch, em đi đâu thế?”
“Đông Sơn.”
Anh ta giơ tay ra, giọng nói nhẹ nhàng và lễ độ nhưng không hề có ý định thỏa hiệp.
Đôi mắt Mộ Bắc Ngật tối sầm, anh cúi đầu nhìn Cố Tiểu Mạch, ánh mắt có vài phần uy hiếp, cảm giác như thể nếu lúc này cô xuống thì sau đó cô sẽ thê thảm mất.
Cố Tiểu Mạch ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt u ám của Mộ Bắc Ngật, cô mím môi, không làm theo ý của anh: “Anh cho tôi xuống đi, tôi có chuyện muốn nói với anh Nam.”
Nghe xong câu nói này của Cố Tiểu Mạch, ánh mắt nhìn Mộ Bắc Ngật của Nam Thần An hiện lên sự khoe khoang của người chiến tháng, anh ta cười vui vẻ.
Cố Tiểu Mạch chỉ là cảm thấy tư thế này quá… kỳ lạ, hơn nữa gần đây Nam Thần An đang giúp cô tìm kiếm tủy sống, chuyện của Nám Nám đang rất gấp, cô không muốn có chút chậm trễ.
Mộ Bắc Ngật vẫn không có ý định đặt cô xuống, “Chân của cô bị thương rồi, cô chắc chắn mình có thể đi?”
“Tôi…thử một chút là được.”
Cố Tiểu Mạch lên tiếng phản bác lại, cô không phát hiện ra sắc mặt Mộ Bắc Ngật vô cùng khó coi.
Anh mấp máy môi, “Sợ rằng sẽ khiến Tổng giám đốc Nam thất vọng rồi, bây giờ tôi có chuyện cần nói với Tiểu Mạch, tôi đi trước đây.”
Nói xong, Mộ Bắc Ngật ôm Cố Tiểu Mạch bước đi, không hề quan tâm đến sự tồn tại của Nam Thần An.
Lúc bước qua người Nam Thần An, một luồng gió phảng phất qua, ánh mắt Nam Thần An hiện lên sự nguy hiểm.
Anh ta quay người lại nhìn bóng dáng rời đi của hai người, giông bão sắp kéo đến rồi!