Tiêu Hoàn nằm trong xe ngựa, chỉ cảm thấy ý thức của mình lên xuống theo từng cơn va chạm, lúc tỉnh lúc mê. Hắn như nhìn thấy Ngu Yên. Nàng ngồi trên ghế sofa, dựa vào đệm, cuộn người lại và lật cuốn sách trong tay. Ánh nắng mặt trời ấm áp chiếu vào từ ngoài cửa sổ trắng, nàng chăm chú, tóc xõa trên vai mềm mại mà lười biếng. Tiêu Hoàn muốn gọi nàng, nhưng không thể phát ra tiếng, chỉ có thể nhìn nàng, tuy rằng rất gần, nhưng lại như cách xa vạn dặm, rất...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.