Lúc trước nàng luôn không thích xem loại chương trình này, bởi vì cảm thấy vừa ồn ào vừa nhiều chiêu trò. Nhưng bây giờ nghe những tiếng hát đã lâu không nghe, chẳng hiểu sao Ngu Yên cảm thấy thích thú, không khỏi ngâm nga theo. Về đến lầu hai, thu dọn quần áo đi tắm.
Hơi nước mờ mịt, Ngu Yên nằm trong bồn tắm mát xa, vốc một đám bọt, đặt chúng trong lòng bàn tay rồi thổi tan. Dưới ánh đèn, bọt xà phòng mịn màng nhẹ nhàng bay lên, rơi xuống bồn tắm. Ngu Yên tận hưởng, chỉ cảm thấy dường như bản thân đang ở thiên đường, thoải mái thở dài một hơi.
Cả một tháng trời, nàng không dùng dầu gội đầu, sữa tắm hay bất kỳ cái gì có thể tạo bọt.
Ở bên kia, chỉ có mấy thứ như xà phòng tụy, đậu tắm hay saponin. Còn nếu muốn gội đầu, sau khi gọi xong cũng không có máy sấy tóc.
Đương nhiên, những thứ này chẳng qua chỉ là vấn đề nhỏ trong sinh hoạt. Nàng luôn có người hầu hạ, biết bản thân mình sống cũng không tệ.
Thứ thật sự tra tấn nàng là nỗi sợ hãi phải ở lại bên kia không thể quay về, do đó mà mất đi tất cả.
Nghĩ đến tâm trạng lo âu giày vò đó, cùng với quá trình bình tĩnh nhẫn nại, từ từ tìm cách, Ngu Yến thực sự bái phục bản thân mình.
Quả nhiên là người làm chuyện lớn, Ngu Yên đắc ý thầm nghĩ.
Đồng thời, nàng vẫn cảm thấy, nếu đó là chương trình thực tế, cho nàng bao nhiêu tiền nàng cũng không đi.
Quay về là tốt rồi…
Ngu Yên nhắm mắt lại, lại hít sâu một hơi, mãn nguyện trong lòng.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ thoải mái từ đầu đến chân, Ngu Yên hong khô tóc, thay đồ ngủ.
Nàng đi xuống lầu một định uống nước, bỗng nhiên phát hiện Tiêu Hoàn không biết đi xuống từ lúc nào. Lúc này, đang đứng trước ti vi, nhìn chằm chằm vào màn hình.
Hắn vẫn mặc cái áo choàng tắm kia, nhưng nhìn có vẻ đã tắm rồi, đầu tóc rối loạn được buộc lại, ở giữa cài một cây trâm, chân tóc nhỏ nước.
Chương trình tuyển chọn trên ti vi đã kết thúc rồi, đang phát quảng cáo. Cả nam cả nữ, người lớn trẻ nhỏ xuất hiện trên màn hình, quần áo khác nhau, biểu cảm khoa trương.
Tiêu Hoàn nhìn vào ti vi giống như đang nhìn quái vật, chân mày nhíu nhẹ lại.
“Đó là ti vi.” Ngu Yên vừa nói vừa bước qua: “Người và âm thanh trong đó là đều hình ảnh, không phải thật sự có người ở bên trong.”
Tiêu Hoàn quay đầu lại, không lâu sau tầm mắt rơi vào bộ đồ ngủ của Ngu Yên.
Đối với Ngu Yên mà nói, Tiêu Hoàn dù sao cũng là người ngoài. Để tránh bị ngượng ngùng, nàng cố tình chọn bộ bảo thủ nhất, váy dài cotton, có tay áo, không hở ngực, bên trong còn mặc áo ngực.
Nhưng mà thế này trong mắt Tiêu Hoàn vẫn là hở hang.
Người ở bên này đều quái gở như vậy. Tiêu Hoàn nghĩ trong lòng.
“Sao Điện hạ vẫn mặc áo choàng tắm?” Ngu Yên lấy hai cái ly trong tủ ra, hỏi: “Không phải tôi đưa đồ ngủ cho anh rồi sao?”
“Cô mặc không quen.” Tiêu Hoàn thản nhiên nói.
Ngu Yên không để ý, dùng ly lấy nước từ máy đựng nước.
“Điện hạ cũng biết đây là cõi âm, người đến đây đều là cô hồn dã quỷ.” Ngu Yên đưa một ly cho hắn, nháy nháy mắt: “Nhưng mà nếu Điện hạ đã đến rồi, vậy thì cũng là cô hồn dã quỷ, vẫn nên nhập gia tùy tục mới phải.”
Tiêu Hoàn liếc nhìn nàng, nhận ly nước, tiếp tục nhìn về phía ti vi.
“Hình ảnh lúc nảy ngươi nói, là ảo thuật ư?” Hắn bỗng nhiên hỏi.
Ngu Yên mỉm cười, nghĩ một hồi rồi nói: “Điện hạ nghĩ như thế cũng được.”
Vẻ mặt của Tiêu Hoàn cuối cùng cũng thoải mái hơn một chút, không lâu sau lại thấy nét mặt thay đổi. m nhạc vừa dứt, gương mặt của Ngu Yên bỗng nhiên xuất hiện trên màn hình.
Hắn sững sờ.
Đó là quảng cáo trang sức kim cương Ngu Yên mới quay hai tháng trước.
Màu sắc duy mỹ mơ mộng. Nàng và mấy diễn viên quần chúng mặc váy dài, chạy trên bãi biển dưới ánh nắng chiều đang dần ngã về hướng Tây, mái tóc dài tung bay trong gió. Ống kính quay cận, nàng ngoảnh lại cười, sợi dây chuyền trên cổ lấp lánh mê người, tan ra trong nắng chiều.
Tiêu Hoàn ngạc nhiên, nhìn ti vi rồi lại nhìn Ngu Yên.
Ngu Yên nhìn chính mình trong ti vi, có chút đắc ý.
Thật ra quảng cáo này quay có hơi vất vả. Vì đạt được hiệu quả thích hợp, nàng và mấy cô gái phơi nắng trên bãi biển, chạy rất lâu.
“Không tệ nhỉ.” Nàng nói: “Tôi đã nói với anh từ lâu là tôi rất nổi tiếng.”
Tiêu Hoàn lại nói: “Nổi tiếng là có thể lên ti vi sao?”
“Đó là đương nhiên.”
“Nói như vậy thì, những người già trẻ nhỏ vừa cười vừa chạy lung tung ban nảy cũng nổi tiếng giống như ngươi?”
Ngu Yên: “…”
Nàng than thở trong lòng, mình nói nhiều với một người chưa từng nhìn thấy ti vi làm gì chứ.
Nàng cầm cái điều khiển từ xa trên bàn, tắt ti vi.
Hình ảnh trên màn hình đột nhiên biến mất, Tiêu Hoàn ngẩn ra.
Ngu Yên nhìn hắn, vẻ mặt nghiêm túc: “Nếu Điện hạ đã đến bên này, lại nhất thời không về được, vậy thì tạm thời phải sống ở đây. Có mấy lời tôi phải nói rõ trước với Điện hạ.”