Nước trong hồ lạnh thấu xương, còn có chút mùi bùn đất. Khi nổi lên lại, Vương Hi bị sặc nước, chỉ cảm thấy mình suýt nữa là ho ra cả tim phổi. Khung cảnh rực rỡ ánh đèn ở sân sau của nhà Ngu Yên đã hoàn toàn biến mất, trước mắt chỉ còn lại ngôi nhà cổ yên tĩnh và hoang vắng. “Bệ hạ!” Bên bờ truyền đến một giọng nói, Vương Hi chăm chú nhìn lại thì trông thấy Vệ Lang. Dường như hắn đã đợi ở đây rất lâu, bên trong căn phòng ở phía sau...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.