Mặc dù chỉ là một thay đổi biểu cảm rất nhỏ nhưng Vương Hi cung đã tóm được chính xác. “Thật sự có?” Ánh mắt hắn càng sáng hơn, vừa cười nhạo vừa ngờ vực: “Sau đó thì sao, cứ thế mà cố nhịn luôn sao?” Tiêu Hoàn đột nhiên cảm thấy rất hối hận vì đã giữ hắn lại uống trà. “Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?” Vành tai hắn nóng lên, không kiên nhẫn tròn mắt tức giận nhìn Vương Hi. Vương Hi lại cảm thấy hứng thú hơn, sờ sờ cằm: “Ngu nữ quan đó tỏ ý...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.