“Quảng Lăng Vương hóa ra vẫn quan tâm Vương phi như thế?” Một người nói.
“Có nói thế nào cũng là Quảng Lăng Vương phi, xảy ra chuyện thì sao có thể không quan tâm.” Một người khác nói: “Sau đó thì sao? Thế nào rồi?”
“Cũng chẳng thế nào cả, nghe nói là tìm được rồi, bình an vô sự.”
Mọi người nghe thấy lời này thì nhìn nhau, vẻ mặt đều có chút thất vọng.
Quảng Lăng Vương và Vương phi qua lại với nhau, không ai không biết, không ai không hiểu.
Mấy năm nay, quan lại quyền quý trong kinh, chỉ cần trong nhà có con gái đang đợi xuất giá đều trông đợi Quảng Lăng Vương bỏ Vương phi ngu đần kia.
Đáng tiếc là Quảng Lăng Vương không có động tĩnh gì, rất nhiều người cảm thấy vì hắn ở Sóc Phương xa xôi, không rảnh bận tâm chuyện riêng, vì thế mà vẫn trì hoãn mãi.
Gần đây, vì Quảng Lăng Vương về kinh, những người mong đợi chuyện này lại càng sốt ruột hơn. Chỉ cần Quảng Lăng Vương có ý định cưới vợ khác, bà mai có thể lập tức chen chúc đổ cả cổng Vương phủ.
Đúng vào lúc này, tin tức Quảng Lăng Vương phi rơi xuống nước quả như là âm thanh của thiên nhiên. Tuy rằng khó mà nói ra miệng nhưng trong lòng mọi người đều mong ngóng, Vương phi này xong chuyện thì những chuyện sau đó sẽ dễ dàng hơn.
Không ngờ lại hoàn toàn khỏe mạnh.
“Một tên ngốc thôi mà, nói nàng ta làm gì.” Viên Hoàng hậu không nhanh không chậm nói: “Quảng Lăng Vương tự có tính toán của Quảng Lăng Vương.”
Các phu nhân thấy Hoàng hậu nói như vậy cũng sôi nổi phụ họa theo.
Chu Quý nhân cười nhạt không nói gì, nhìn lên sân khấu, lấy một quả nho trong khay đá mà cung nhân dâng lên cho vào miệng.
“Nghe nói, Thánh thượng đã quyết ý muốn Đông tuần.” Phu nhân Kỷ thị của Thọ Dương Hầu đổi chủ đề, nói: “Không biết là Quảng Lăng Vương cũng đi theo chăng?”
Bà ta là thê tử của Thọ Dương Hầu Viên Quảng, em dâu của Viên Hoàng Hậu, thường xuyên vào cung, rất thân cận với Viên Hoàng hậu.
“Đương nhiên là phải đi theo.” Viên Hoàng hậu nói: “Tám năm nay hắn chưa từng về kinh, chuyện lớn thế này, không thể không đi một chuyến.”
Cái gọi là Đông tuần, tức là đi Lạc Dương tế tổ.
Lạc Dương là kinh đô cũ, có tông miếu và lăng tẩm của các đời hoàng đế.
Lần này Tiêu Hoàn đã đánh bại Bắc Tiên Bi, áp giải Thiền Vu về kinh. Cho dù là đối với triều đình hay ngoại bang đều là chấn động cực lớn, cũng khiến Hoàng đế vui mừng không ngớt. Vì thế Hoàng đế quyết định đến Lạc Dương một chuyến, đích thân an ủi tổ tiên.
“Thánh thượng quả thật vất vả.” Một phu nhân thở dài nói: “Từ Kinh thành đến Lạc Dương, vừa đi vừa về phải mất hơn nửa tháng. Thời tiết lại nóng bức như thế, nếu như thân thể của Thánh thượng không chịu nổi thì phải làm sao mới tốt.”
“Còn không phải sao.” Một người khác nói: “Long thể của Thánh thượng vẫn luôn không khỏe, hai ba năm nay cũng chưa từng rời khỏi kinh thành.”
Lúc này, lại nghe thấy có người nói: “Lời này là lo lắng quá nhiều rồi, từ kinh thành đến Lạc Dương, đường đi vừa rộng vừa thẳng. Mà việc Thánh thượng đi xa, Lương Vương điện hạ đã sắp xếp ổn thỏa từ sớm, thái y đi theo đều là người giỏi, có thể bảo đảm không có sai sót.”
Các phu nhân nhìn lại, thấy người đang nói là An Bình Hầu phu nhân Đường thị.
Bà ta là thê tử của An Bình Hầu Chu Tường, huynh trưởng của Chu Quý nhân. Cũng thường xuyên vào cung, có danh tiếng rất cao trong các quý phụ ở kinh thành.
“Phu nhân nói thế thì thật là.” Một phu nhân bên cạnh Đường thị cười nói: “Thiếp nghe nói, Chu lão xây dựng điền viên ở Ký Châu. Ông ấy nghe nói Bệ hạ muốn Đông tuần, bèn nói bằng lòng dâng ra trạch viện, làm chỗ nghỉ ngơi trên đường cho Thánh thượng.”
Lời này nói ra rất đắc ý, Viên Hoàng hậu nghe thấy cười lạnh trong lòng.
Hoàng đế đi Lạc Dương, trên đường phải đi qua Ký Châu.
Chu Quý nhân xuất thân từ cường hào ở Hà Bắc, Chu lão mà phu nhân kia nhắc đến chính là thúc phụ của Chu Quý nhân Chu Bân. Mặc dù không có chức quan, nhưng nổi danh giàu có, tự xưng là đệ nhất thổ hào ở Ký Châu.
Chu thị đề xuất với Hoàng đế đến nghỉ chân trong nhà Chu Bân, không có gì để nghi ngờ, là muốn Hoàng đế cho nhà mình một tấm thiếp vàng.
“Nghỉ chân?” Không cần Viên Hoàng hậu nói, Kỷ thị cười rồi nói: “Các đời hoàng đế Đông tuần, để tránh quấy rầy dân chúng đều nghỉ chân ở hành cung, chưa từng có ngoại lệ. Hành cung tuy cũ thì cũng là hành cung, lẽ nào không bì được với trạch dinh tầm thường? Lời này lẽ nào là đang nói hoàng gia keo kiệt.”
Đường thị nhìn bà ta, cũng cười nói: “Phu nhân nói thế thật là, hành cung của hoàng gia sao có thể keo kiệt được. Chẳng qua thiếp nghe nói, hành cung ở Ký Châu đã ba năm rồi chưa từng tu sửa, cũng không biết là vì nguyên do gì?”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Viên Hoàng hậu lạnh xuống, sắc mặt của Kỷ thị thay đổi nhẹ.
Xây dựng tu sửa cung điện đều do Tương tác đại tượng quản lý. Tương tác đại tượng Viên Thống là đường huynh của Viên Hoàng hậu, gần đây vì ăn chặn công khoản xây dựng bị kết tội. Lời này của Chu Quý nhân, rõ ràng là ám chỉ ông ta.
“Hành cung thôi mà, Thánh thượng dừng chân nhiều nhất cũng chỉ một ngày.” Kỷ thị lập tức nói: “So với nơi nghỉ chân của Thánh thượng, chuyện cầu đường càng khiến người ta lo lắng hơn. Từ khi vào hạ, lũ lụt liên miên, hai ngày trước Dự Châu còn cấp báo với Bệ hạ, nói Hoàng Hà đã nhấn chìm Huỳnh Dương và Đông Đô, suýt chút nữa là ngập cả Lạc Dương. Hằng năm triều đình đều phân bố một khoản cực lớn cho Đô Thủy Đài trị thủy sông Hoàng Hà, cũng không biết đã tiêu vào đâu rồi.”
Đô Thủy Đài là cơ quan chuyên về thủy lợi, quan đứng đầu là Đô Thủy sứ Chu Tỳ, chính là tộc đệ của Chu Quý nhân.
Đường thị giật mình, ý cười biến mất.
Bà ta đang định mở miệng, chỉ nghe thấy Viên Hoàng hậu không nhanh không chậm nói: “Bỏ đi, chuyện triều chính, tự có người trên triều đường bàn luận. Phụ nhân chúng ta nên ít bàn luận lại.”
Nói xong, Hoàng hậu đắc ý liếc sang bên cạnh, nói: “Chu Quý nhân, nói thế có hợp lý không?”
Chu Quý nhân nhìn Hoàng hậu, thản nhiên nói: “Lời vàng ngọc của Trung cung, tất nhiên là hợp lý.”
Không khí biến thành tế nhị, các quý phụ âm thầm trao đổi ánh mắt, nhất thời không có ai tiếp lời.
Lúc này, trận đá cầu ngoài điện truyền đến tiếng hoan hô, mọi người nhìn lại, thấy đội đỏ do Hoàng trưởng tử Lương Vương dẫn đầu đã thắng. Ngoài đó không xa, Hoàng đế và các đại thần ngồi trong đình, dường như rất tán thưởng, đang cho người ban thưởng cho người thắng cuộc.
“Là Lương Vương thắng.” Đường thị cười nói với Chu Quý nhân.
Chu Quý nhân nhẹ nhàng phe phẩy quạt lụa, cũng lộ ra nụ cười vui mừng. Vẻ mặt khó chịu khi nãy cũng đã biến mất.
Viên Hoàng hậu nhìn về phía bên đó, hỏi nội thị bên cạnh: “Sao lại không thấy Trần Vương?”
Nội thị ngượng ngùng, đè thấp âm thanh: “Hôm nay Trần Vương không vào cung, nghe nói lại đi chơi chọi gà với người khác rồi.”
Viên Hoàng hậu nghe vậy, sắc mặt sầm xuống.